Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 78: Tôi rốt cuộc là loại người gì?



Nghe cấp dưới báo cáo, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ trước nhất là bàng hoàng, ngay sau đó liền giận đến xanh mặt.

Kế hoạch dày công chuẩn bị trong suốt 3 năm, thật không ngờ cả hai cứ thế lại giẫm vào cái bẫy do chính Khương Nhã Tịnh dàn sẵn.

Nhậm Phú Cường cười vang vài tiếng, hắn xoay qua, lần lượt chỉ tay quở trách đám đàn em của mình: "Lần này bọn mày chết chắc rồi! Ra đường lại mang theo mấy thứ này để làm gì? Cất giữ vũ khí trong người, tội cũng nặng lắm có biết không?!"

Dứt lời, hắn cùng đám đàn em đều cười rộn cả lên, mặt mày tên nào nấy đều nhăn nhăn nhó nhó, đầy vẻ cợt nhả.

Phía cảnh sát ngoài việc nghiến răng tức tối ra thì cũng không thể làm được gì khác.

Chuyến này lại uổng công vô ích rồi!

Diệp Ân sững người, đại não của cô gần như được khai sáng. . .

Khó trách trước đó cô lại cảm giác có quá nhiều điểm bất thường, khiến cô còn nghĩ là do bản thân đa nghi, hoá ra lại không phải. . .

Không sai. Hết thảy những chuyện này đều nằm trong suy tính của Khương Nhã Tịnh!

Nhấc nhẹ hàng mi của mình, Khương Nhã Tịnh nở ra một nụ cười không rõ hàm ý.

Cô thả từng bước chân tiến đến trước mặt Liễm Văn, cất giọng nhạt nhẽo: "Chỉ muốn tóm một đám du côn mang theo vũ khí thôi, có cần điều động lực lượng đông đến vậy không, cô cảnh sát?"

Liễm Văn làm sao không biết Khương Nhã Tịnh đang cố ý bỡn cợt mình. Thế nhưng, cô chỉ biết câm nín trừng mắt nhìn đối phương, không cách nào đáp trả.

Khương Nhã Tịnh cười đầy trào phúng: "Thật kỳ lạ. Rõ ràng những việc này không nằm trong phạm vi điều tra của tổ chống ma tuý. Cô cảm thấy bản thân rảnh rỗi lắm sao? Có phải hết chuyện để làm rồi không?"

Càng nghe càng không lọt lỗ tai. Liễm Văn hận không thể một phát bắn chết nữ nhân thâm độc ở trước mắt!

"Khương Nhã Tịnh!" Chung Giai Kỳ chắn ngang Liễm Văn, điên tiết chửi rủa: "Hạng người như cô cũng có quyền phách lối ở đây sao? Tôi muốn chống mắt xem cô đắc ý được bao lâu!"

"Được thôi." Khương Nhã Tịnh cười nhếch khoé môi: "Tôi cũng muốn chống mắt xem các người sẽ tiếp tục giở trò gì!"

Nhậm Phú Cường chứng kiến màn đấu khẩu giữa hai bên, hắn lúc này đã dành cho Khương Nhã Tịnh nhiều hơn năm phần tín nhiệm.

Tầm mắt Khương Nhã Tịnh khẽ dời sang Diệp Ân, muốn có bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán.

Cô "hừ" nhạt: "Nếu tôi đoán không lầm thì lý do hơn 2 năm trước tôi tìm không được em, là vì lúc đó em đã trở thành tình báo viên rồi có đúng không?"

Trên thực tế, vào thời điểm đó Diệp Ân vẫn còn nghĩ bản thân là sát thủ. Chỉ mới gần đây cô mới được Liễm Văn cho biết thân phận thật sự của mình.

Thế nhưng, nếu phải giải thích với Khương Nhã Tịnh, cô lại không biết bản thân phải bắt đầu từ đâu, phải tóm gọn thế nào mới có thể tường tận hết những uỷ khuất trong lòng.

Hơn hết, cô không thể phủ nhận. . . sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, cũng như chứng kiến Khương Nhã Tịnh của ngày hôm nay, cô thật không biết nữ nhân mà cô yêu, rốt cuộc còn ẩn giấu tâm tư ngoan độc đến bực nào. . . !

Khiến tâm trạng cô như kẻ ngơ ngác đi lạc vào đường hầm tối tăm, không thể tìm ra dù chỉ là một tia ánh sáng!

Mông lung. . . mịt mờ.

Chờ mãi không thấy Diệp Ân lên tiếng, Khương Nhã Tịnh âm thầm cười khổ.

Cô liên kết mọi chuyện để đưa ra suy đoán của mình. Có thể phía cảnh sát đã tìm được Diệp Ân trước cô, đã lợi dụng mối ân tình vào 3 năm trước mà thao túng nữ nhân này.

Lập ra kế hoạch, từng bước đẩy Diệp Ân đến gần cô hơn. . .

Nhưng điều cô mong đợi ở đây là gì. . . ?

Cô muốn Diệp Ân phải chính miệng thừa nhận, rằng cô ấy đã chân thực phát sinh tình cảm khi ở bên cạnh cô. . .

Chỉ thế thôi, cô tin chắc bản thân sẽ bỏ qua tất cả để tha thứ cho nữ nhân của mình. . . !

Phải! Chỉ thế thôi. . .

Vì cô thật sự. . . thật sự rất yêu cô ấy!

Nhìn sâu vào ánh mắt ảm đạm vô hồn của Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân không khỏi đau lòng. Cô kiềm không được liền duỗi tay nắm lấy tay đối phương: "Nhã Tịnh. . ."

"Diệp Ân!" Nhưng bất ngờ Chung Giai Kỳ lại tiến đến, từng biểu cảm trên gương mặt lộ rõ sự nghiêm nghị: "Loại nữ nhân như cô ta vốn không xứng với em! Cô ta mua bán thứ này đã hại chết biết bao nhiêu người rồi em không hiểu sao?"

Không màng chú ý đến Chung Giai Kỳ, Khương Nhã Tịnh đặt toàn bộ tâm tư lên người Diệp Ân, cô nhận rõ sự dao động trong đôi mắt kia mà tâm can càng thêm nhức nhối.

"Diệp Ân. . . đối với em, tôi rốt cuộc là loại người gì?" Khương Nhã Tịnh hỏi, âm cuối phát ra có chút run rẩy như đang cố kiềm nén.

Nội tâm Diệp Ân bị câu hỏi này thắt chặt lại, khiến cô muốn thở không thông.

Cô lặng người, hàng mi nhẹ rũ xuống như muốn che đi sự não nề ẩn sâu trong đáy mắt.

Không biết phải trả lời thế nào. . . chỉ đành giữ yên lặng.

Vì sợ nói thêm một câu, sẽ khiến nữ nhân này đau thêm một phần.

Lại lần nữa nhận được sự yên lặng, bàn tay Khương Nhã Tịnh chợt run lên. Cô rất muốn, rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Chỉ cần nán lại thêm ít phút, cô tin chắc bản thân sẽ gắng gượng không nổi!

Chắc chắn sẽ biến thành bộ dáng nhu nhược, yếu đuối trong mắt những người căm ghét cô. . . như vậy chỉ càng khiến họ đắc ý hơn thôi, không phải sao?

Cô tuyệt đối không cho phép!!!

Gạt tay Diệp Ân ra, Khương Nhã Tịnh đau đến quặn lòng. Cô quét mắt nhìn một lượt hai nữ cảnh sát đứng gần đó, bật cười run giọng: "Các người luôn tự cho mình là giỏi, nhưng có bao giờ các người tự hỏi bản thân đã làm nên trò trống gì chưa?"

Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ giữ nguyên dáng đứng, híp mắt nhìn Khương Nhã Tịnh.

Lúc này, Khương Nhã Tịnh cũng xoay hẳn người lại, thanh âm thả ra mang theo vị đắng khiến ai nấy đều dâng tràn khó hiểu: "Nếu 3 năm trước các người là một lũ vô dụng, thì 3 năm sau các người lại càng chứng minh bản thân vô dụng hơn!"

Trên gương mặt xinh đẹp không góc chết, giữa mi tâm khắc lên một nếp nhăn khá sâu, cô gằn giọng chua xót: "Phòng chống ma tuý cái quái gì chứ?! Các người làm được sao? Thật sự làm được sao?!"

Nói đến đây, Khương Nhã Tịnh ai oán nghiến răng, nhấn nhẹ từng chữ sau đó liền cất cao âm lượng: "Nếu các người thật sự tài giỏi. . . thì đã không liên tiếp diễn ra các vụ án mạng, càng không để những người vô tội phải chết thê thảm vì những thứ quái quỷ này!!!"

Hầu hết những người có mặt đều bị dáng vẻ hiện tại của Khương Nhã Tịnh làm cho kinh ngạc.

Thiên kim tiểu thư của Khương gia, cô giáo Khương được ca tụng với danh xưng thánh mẫu. . . Ngày thường ôn nhu nội liễm bao nhiêu, hoá ra còn có bộ dáng hung hãn đến nhường này!

Đáng nói nhất là Diệp Ân, kể từ lúc cảm nhận được luồn uất khí vây quanh Khương Nhã Tịnh, ngoài cảm giác bàng hoàng ra, cô không hiểu sao lồng ngực lại nhói lên từng hồi. . . vô cùng đau đớn.

Rất muốn tiến đến ôm lấy nữ nhân của mình. . .

Nhưng cô biết, một cái ôm đơn giản đối với cô lúc này có lẽ rất xa vời, không thể tuỳ ý làm càn như trước kia được nữa!

Ngay cả Nhậm Phú Cường cũng nheo mắt đánh giá. Hắn thầm nhủ, cơn thịnh nộ kia chắc chắn không phải diễn trò.

Rõ ràng là một màn bộc lộ cảm xúc quá mức chân thật!

Châu Lễ sợ cứ tiếp tục như vậy Khương Nhã Tịnh sẽ khó lòng khống chế được cảm xúc, không khéo lại buột miệng thốt ra những lời mờ ám trước mặt Nhậm Phú Cường.

Hắn vội vã chạy đến đỡ lấy cánh tay Khương Nhã Tịnh, thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta về thôi."

Khương Nhã Tịnh biết bản thân không nên nán lại quá lâu, vì cô cảm nhận được nội tâm đang cuộn trào lửa hận, không cách nào dằn xuống.

"Tránh ra hết cho tôi!" Cô nghiến rằng đầy căm phẫn, đẩy mạnh hai nữ cảnh sát đang chắn trước mặt, bước thật nhanh để rời khỏi chỗ này.

Tuyệt đối không ngoảnh đầu lại. . . không muốn nhìn đến bất kỳ ai thêm giây phút nào nữa!