Cô Hàng Xóm Hôm Nay Cũng Rất Dễ Thương

Chương 1: Anh cúp máy...



"Lục Tử Mặc,nhanh lên Ozone tra đi,ngươi bị treo!''

Khi người đàn ông béo cùng bàn nói về điều này với vẻ mặt buôn chuyện,Lâm Lộ sững sờ trong giây lát và suy nghĩa của anh về câu hỏi này đột nhiên bị cắt ngang.

''....Ai treo tôi lên?''

''Bức tường tỏ tình.'' Lâm Lộ dùng sách giáo khoa che khuất tầm nhìn của giáo viên,cười di chuyển trên màn hình điện thoại.

Bức tường tỏ tình không phải là bức tường thật,đó là QQ hoặc Weibo,một người bí ẩn đã vận hành ''Bức tường tỏ tình của trường XX'',học sinh có thể tìm bức tường để đống góp,chẳng hạn như tỏ tình ẩn danh,khiếu nại quán ăn,tìm kiếm đối với những người nhiều chuyện,v.v...,người phụ trách QQ này sẽ đặc biệt sắp xếp những tin tức này,sau đó trực tiếp đăng lên QQ,rất nhiều chuyện tầm phào trong trường đều từ đây mà ra.

Lục Tử Mặc không xa lạ gì với bức tường tỏ tình,bản thân anh cũng có những ngưởi bạn tỏ tình ở trên này,thỉnh thoảng không có chuyện gì cũng sẽ cùng nói chuyện phiếm trên trường,nhưng không ngờ hôm nay lại đến lượt anh vui vẻ.

Lục Tử Mặc nhìn thông tin trên màn hình,phong cách chụp màn hình giao diện cổ điển--------

Khảm:''Xin chào,Tường Tường.''

Khảm:''[Ảnh]''

Khảm:"Trưa hôm kia đi xe buýt,tôi gặp một anh siêu cấp đẹp trai,cậu ấy mặc đồng phục trường tôi.Tôi không kìm được liền lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh của cậu ấy.Tiếc là hôm đo đi cùng bạn nên không có gan hỏi thông tin liên lạc,nhưng hai ngày sau trong đầu tôi luôn nghĩ về cậu ấy,có lẽ đây là tình yêu! Xin đừng cười tôi! Tôi ước có thể làm quen với em ấy,bạn có thể QQ của anh ấy cho tôi không?''

Bức tường tỏ tình:''Xin hỏi,bạn là nam hay nữ?[icon]''

Khảm:''Tôi là nữ sinh năm nhất cao trung!''

Bức tường tỏ tình:''[OK]''

Dưới động thái này,có rất nhiều lượt thích và bình luận của sinh viên.

[Yêu cầu tương tự! Gửi cho tôi bản sao bằng cách này.]

[Thật trùng hợp,tôi biết nam chính.]

[Đề nghị nữ chính có thể đến phòng trưng bày triển lãm trong tòa nhà phòng thí nghiệm,bản phác thảo nhan vật cho huy chương vàng có tên và lớp của nam chính!]

.......



"Nhạt nhẽo.....''

Lục Tử Mặc có biểu cảm 'một ông già trên tàu điện ngầm đang nhìn vào điện thoại mình'

Anh chàng đẹp trai bị chụp lén trong bức ảnh đúng là anh ta,chiều cao 1m83,làn da trắng lõn,trên tay là cuốn sách ảnh,ngón tay thon dài......Phải nói rằng Lâm Tử Mặc trời sinh đã có phong cách hơi ngầu.Tuy nhiên,anh không có ần tượng về cô gái trong câu hỏi và cũng không muốn nghĩ về nó.

Sau khi xem tin tức trên tường tỏ tình,trong lòng Lâm tử Mặc không có cảm giác gì,khó trách ngay từ đầu điện thoại trong túi thỉnh thoảng rung lên,anh không ngờ nó được treo trên tường.Cậu nhìn đề toán trong tay,cố hết sức theo kịp suy nghĩa của giáo viên về chủ đề này,đây mới là điều quan trọng nhất.

Hôm nay là ngày 14 tháng 2,còn 110 ngày nữa là đến kì thi tuyển sinh đại học.Lâm Tử Mặc là một ứng cử viên nghệ thuật vào năm thứ ba của trường trung học.

Trong mắt nhiều người,sinh viên mỹ thuật phần lớn đồng nghĩa với cặn bã,đẹp trai,ăn mặc đẹp,chơi giỏi,đẹp trai tỏa nắng,con nhà giàu,v.v...không vi phạm kỉ luật.Dù thế nào đi chăng nữa,hình như học sinh mỹ thuật suốt ngày chỉ biết chơi bời,tác phong học tập không mấy tốt đẹp,chuyện yêu đương,nghỉ học dường như là chuyện thường tình.

Trên thực tế,một số học sinh nghe thuật đúng là như vậy,đặc biệt sau kỳ tuyển sinh nghệ thuật một thời gian trước,rất nhiều học sinh trong lớp Lâm Tử Mặc đã buông xuôi.

Nhưng Lâm Tử Mặc thì khác,cậu biết rõ rằng mình muốn cái gì.

Sở dĩ anh ấy chọn con đường nghệ thuật không phải để sa đà,anh ấy đã rất yêu thích nghệ thuật từ khi còn nhỏ và anh ấy cũng đã bộc lộ tài năng phi thường của mình trong lĩnh vực này.

Kỳ thi liên kết nghệ thuận đã kết thúc,Lâm Tử Mặc dễ dàng vượt qua yêu cầu đầu vào với số điểm chuyên môn là 286,nhưng như vậy vẫn chưa đủ,nếu cậu muốn trúng tuyển vào trường đại học mà mình yêu thích thì điểm văn hóa của cậu mới là điều quan trọng nhất.

Có thể đó là sự dè dặt tự nhiên của các cô gái về việc đăng lên bức tường tỏ tình để tìm một ai đó chăng?Tôi xấu hổ để lộ bản thân ở vị trí''tôi thích bạn'' ,nhưng tôi muốn thể hiện sự yêu thích của mình bằng cách ẩn danh,đầy nhưng suy nghĩa và tưởng tượng.

Yêu đơn phương có thể hơi ngượng,nhưng chỉ có bạn mới cảm nhận được hơi ấm trong đó.

Thật đáng tiếc khi Lâm Tử Mặc là một thanh niên có lý tưởng và khát vọng lớn trong thời đại mới,ở giao đoạn này anh chỉ muốn học tâp chăm chỉ.

Mục tiêu của anh là được nhận vào Truờng Nghệ Thuật Đại Học Soochow và trở thành họa sĩ hạnh nhất và nhà thiết kế toàn diện trong ngành trong tương lai.

Nói thật,anh thực sự không chơi với nhiều cô gái bằng tuổi hay nhỏ hơn anh,cho rằng bọn họ còn chưa trưởng thành,anh cũng không hiểu ý nghĩa của loại tình yêu này,anh không đọc sách cũng không học,chỉ là trong vô thức và cuối cùng không còn lại gì.

So với những cô gái trẻ con,cần phải biết quan tâm đến cảm xúc hay trẻ con,Lâm Tử Mặc thích một người tri thức,thanh lịch,đoàng hoàng,ổn định về tình cảm và có kinh nghiệm sống.

Thấy Lâm Tử Mặc cứ như vậy phớt lờ tin nhắn trên bức tường tỏ tình,Liễu Béo ngồi cùng bàn cũng lộ ra vẻ đau lòng:''Này,cho tôi chút ý kiến đi,tiểu bối còn không khơi dậy hứng thú của anh sao?''



''Tôi thích những cô gái lớn tuổi hơn''

''Một người?'' Liêu Béo hai mắt lập tức sáng lên.

''....Tôi đang nói về tâm lý học!''

Lâm Tử Mặc không nói nên lời,anh không biết đã trải qua những gì để có sở thích như vậy khi còn trẻ.Tất nhiên,vóc dáng của mỗi người là khác nhau và sở thích là kết quả của nhiều yếu tố.

Tôi nhớ rằng năm ngoái,khi trường học thực hiện công tác phòng chống dịch bệnh,nhiệm vụ của Lâm Tử Mặc là đo nhiệt độ ở cổ tay,sau hơn một tháng,anh ấy đã xem cố tay của tất cả nữ sinh lớp ba của trung học,trắng nõn,không tì vết.

Vốn dĩ,Lâm Tử Mặc rất bình thường,nhưng bây giờ anh lại có hứng thú với cổ tay một cách khó hiểu,đành phải tự an ủi mình,người xung quanh anh cổ tay băng giá như tuyết,sinh viên nghệ thuật đều có con mắt khám phá cái đẹp.

Có lẽ hiếm khi nghe tiêu chuẩn chọn bạn gái của Lâm Tử Mặc,Liễu Béo cũng bắt đầu hứng thú:''Thật đáng tiếc,Lâm Tử Mặc,tôi còn tưởng cậu độc thân cơ mà.''

''Tôi chỉ không quan tâm đến những cô gái chưa trưởng thành..''

''Tôi không ngại lớn tuổi hơn,điều tôi muốn là ân cần,khoan dung là lớn nhất và điều gì là phù hợp với tôi nhất.''

''Không,các bạn rất quyến rũ khi nói về nghệ thuật.''

''Dù sao tôi cũng chết rồi,nhớ đến thăm tôi thường xuyên khi bạn được nhận vào Đại Học Soochow.''

Liễu mập mạp thờ ơ thở dài,hắn là một điển hình nhàn hạ,hiện tại mỹ thuật khảo thí đã kết thúc,văn hóa cũng đã bỏ bê hai năm,có thể tưởng tượng lại khó có thể nhắc lại.

''Bất quá Tử Mặc,ngươi cùng ta không giống nhau,ta thoạt nhìn còn tưởng rằng ngươi hứa hẹn,vừa vặn là ta còn có một em họ chưa hẹn hò.''

''Ý cậu là sao?''

''Tôi giới thiệu cho cậu?Dù sao cậu lớn hơn cậu cũng không ngại,liền thưởng cho ta một bộ da!''

"Ngươi thường thường ít sao,lên lớp đi.''

Lâm Tử Mặc ngăn cản lời nói của Liễu Béo\,thu hồi suy nghĩ\,muốn nghe cô giải đề toán_______

Chẳng phải vừa rồi lẻ đổi chẵn đổi sao?Cái gì được viết trên đó?Quả nhiên vẫn phải nhờ gia sư dạy bù....