Không có hành khách nào khác lên đi lên thang máy đã đầy tải,nên thang máy nhanh chóng đến tầng một.Khi cánh cửa mở ra,nhóm anh em mặc vest và giày da phía trước đã ồ ạt ra ngoài.Tử Mặc và Nhược Giai,những người bị ép ở nơi trong cùng,đột nhiên cảm thấy không gian rộng rãi và họ cũng kịp thời mở rộng khoảng cách. "Gọi.''
Khuôn mặt trắng trẻo của Nhược Giai hơi đỏ lên và cô ấy trông có vẻ chán nản.
"Chị Nhược Giai không phải luôn nín thở sao?'' Tử Mặc tò mò hỏi.
"À,không phải đâu!''
Nhược Giai thực sự không nín thở,mặc dù cô ghét môi trường đông đúc và gò bó nhưng khi Tử Mặc ở bên cạnh cô,hơi thở sạch sẽ và sảng khoải của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Loại kia nín thở,đến khi có chút không thoải mái liền lén ngửi mùi của cậu,cảm giác này cũng khá tốt,cậu cũng không kỳ quái lắm....Khi cả hai ra khỏi tòa nhà,họ nhìn thấy những chiếc xe cưới được đặt trong cộng đồng.Chiếc xe đầu tiên đã được trang trí bằng hoa hồng và ruy băng rất đẹp,các anh em cũng đang giúp trang trí những chiếc xe khác,chú rể thì bận rộn phát hồng bao,khung cảnh thật vui vẻ.
Thấy Nhược Giai tò mò nhín nó,Tử Mặc cười nói:''Chị trông rất hứng thú?''
"Khá là kỳ quái,tôi vừa chuyển đến đây,ngay thời điểm này gặp một người cưới vợ,nguyên lai trước khi đón dâu là vậy....''
"Chị Nhược Giai đã tốt nghiệp và đi làm,vài năm nữa em đoán đã đến lúc tính đến chuyện kết hôn phải không?''
"Cậu còn nhỏ như vậy đã nghĩ đến chuyện này a!''
Khi đề cập đến vấn đề này,nhược Giai đảo mắt một cách đáng yêu,rồi thở dài về những thăng trầm của cuộc đời:''Tôi sẽ một mình và kiếm tiền.''
"Tại sao,chị Nhược Giai trông thật xinh đẹp,chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi.''Tử mặc tỏ vẻ vô tội.
Đáng giá về gu thẩm mỹ kén chọn của Tử Mặc,Nhược Giai cũng có thể được gọi là một đại mỹ nữ,cô có ngoại hình bắt mắt và nổi bật,dù mặc trang phục bình thường cũng không khó để nhận r sự chênh vênh trên vóc dáng của cô,bổ sung cho nhau và phản ánh hoàn hảo lý tưởng của các chàng trai.
Được một em trai mười tám khen xinh đẹp,chắc chị nào cũng phấn khởi nhỉ?
Nhược Giai cũng không ngoại lệ,cô ấy không thể cưỡng lại được lời khen và tâm trạng của cô đột nhiên trở nên siêu tốt.
"Làm sao,tôi không có ai theo đuổi,cậu có người nào giới thiệu cho tôi sao?''
"Vậy chị Nhược Giai thích kiểu con trai nào?''
"Tôi thích đẹp trai,dịu dàng,chu đáo,giàu có,dáng người tốt và chưa từng yêu.''
Thấy Tử Mặc thật sự suy nghĩ về điều đó,Nhược Giai nhanh chóng nói:''Tôi chỉ nói đùa thôi,nhưng tôi thật sự không có hứng thú với việc hẹn hò vào lúc này.''
Quả nhiên,giữa người với người,độ thân mật không tỉ lệ thuận với thời gian,Nhược Giai nghĩ lại,mới quen biết nhau có một ngày,lại còn nói những đề tài này,không biết cậu có chán ghét?
Nhưng có vẻ khá tốt,dù sao thì tôi cũng mới chuyển đến đây,công việc mới,môi trường mới và không quen biết ai xung quanh,thật tuyệt khi có một em trai trò chuyện cùng.
Đi đến cổng cộng đồng,Nhược Giai lấy điện thoại di động ra và kiểm tra bản đồ.
''Chị Nhược Giai,chị ăn sáng chưa?''
"Chưa.Tôi muốn tự làm nhưng chưa mua dụng cụ nhà bếp.ở đâu có tiệm bánh mì,tôi sẽ mua một cái bánh dứa.''
"Nó ở ngay bên kia đường.''
Tử Mặc chỉ một phương hướng,nhân tiện hỏi:''Gần đay có một quán mì rất ngon,chị Nhược Giai có muốn thử cùng em không?''
"Được rồi.''
Có người bản xứ dẫn đường thù khác,đi vùng Tử Mặc,cô cảm thấy như một kẻ ngốc trên đường càng thoải mái.Quán mì cách đó không xa.lúc này cũng không có nhiều người ăn sáng,hai người tìm một cái bàn,đối diện nhau ngồi xuống.
"Ông chủ,tôi muốn một phần mì sườn.''
"Vậy thì tôi muốn mì trắng.''
Nhược Giai không biết gọi gì vì vậy cô nhìn thực đơn treo trên tường và gọi món mì chay phổ biến nhất.Tử Mặc lấy hai chiếc khăn giấy và giúp cô lau bàn,động tác của anh rất tự nhiên khiến cô cả thấy khá ân cần.
Tư thế ngồi của Nhược Giai rất quý phái,chân và đầu gối khép vào nhau,đôi ngày trắng của cô được đặt ở dưới ghế,cô chưa từng ăn một mình với người khác giới,nhưng khi ở cùng Tử Mặc cô cảm thấy nó khá thoải mái và tôi không hề dè dặt.
Mì nhanh chóng được dọn lên,Tử Mặc cầm đôi đũa dùng một lần đưa cho cô.Nhược Giai cười và nói:
"Tử Mặc,câu có nhiều bạn gái không?''
"Ừm.''
Tử Mặc mình xé đữa,ngẩng mặt nhìn cô,gắp mì thổi vào miệng.
"Làm thế nào để nói?''
"Tôi cảm thấy cậu làm việc đều rất cẩn thận,còn giúp lau bàn sạch sẽ,xé đũa.Hôm qua tôi đã xem khoảng khắc của cậu,những bức tranh kia thực sự quá xuất sắc.
"Mắt nhìn của chị Nhược Giai thật không tệ,em nghĩ nó cùng khá ổn.''
"Ít nhất phải khiêm tốn.''
Nhược Giai cười nhẹ và bắt đầu ăn mì,chàng trai trẻ trước mặt dường như có một sức mạnh ma thuật và cô cảm thấy thoải mái không thể giải thích được khi đang ở bên cạnh anh.
''Có ớt đây,Tử Mặc,có muốn thêm chút không?''
"Vậy thì thêm một chút....được rồi!''
"Cậu không thể ăn cay sao?''
Nhìn bát mì đã đỏi màu trước mặt Nhược Giai,Tử Mặc vô cùng sợ hãi nhìn cô gái Giang Nam dịu dàng da mỏng thịt mềm,sao có thể ăn nhiều ớt như thế.
Màn hình điện thoại của Tử Mặc trên bàn phát sáng,anh vừa ăn mì vùa xem tin tức.
Bố:"Tối nay qua chỗ bố ăn cơm đi.Hôm nay bố đi gặp khách hàng gần trường con,tan học bố đón con nhé?''
Người đàn ông nói là cha ruột của Tử Mặc,cha mẹ của anh ta tuy đã ly hôn nhưng đối xử với anh ta rất tốt,Tử Mặc vừa ăn mì vừa gõ màn hình để trả lời.
Mặc:''Con không thích đi bên cạnh bố,hơn nữa gia đình bố cũng không thích con,tránh phiền.''
Bố:''Mặc kệ,mặc kệ thế nào,con là con trai của bố,dì Lưu của con không dám nói lung tung.''
Mặc:''Con đã hứa với mẹ,tối sẽ ăn ở chỗ bà ấy.''
Bố:''Được rồi,có đủ tiền không?''
Mặc:"Con cần thêm chút.Con muốn thuê gia sư dạy kèm.''
Bố:''[Chuyển 3.000 nhân dân tệ đến số xxxxxx]
Bố:''Vậy lấy trước đi,khi nào không đủ thì nói.''
Mặc:''Không sao đâu?Dì Lưu sẽ không phát hiện ra chứ?''
Bố:''Bà ấy không quan tâm đâu.''
Mặc:''Cảm ơn bố.''
Mặc:''[Đã nhận được 3.000 nhân dân tệ]''
Nhìn thấy Tử Mặc bận rộn trả lời tin nhắn khi ăn mì,Nhược Giai ở một bên trêu chọc và cười nói;"Sao,trả lời tin nhắn cho bạn gái nhỏ sao?''
Tử Mặc cất điện thoại và cười nói:''Tôi không có bạn gái,tôi cũng chưa quan hệ tình dục và vẫn còn trinh.''
".......Không cần phải nói với tôi chuyện này.''
"Chị Nhược Giai thích loại chuyện này phải không?''
"....Đừng nói to quá.''
Quả nhiên,cậu ấy là một em trai trong sáng,các chàng trai không phải đang tự hào vì giờ mình đã hẹn hò với bao nhiêu bạn gái sao?Vẫn có một chàng trai bảo bối hào phóng nói với đối phương rằng mình còn trinh.
Tử Mặc ăn mì rất nhanh,ăn xong một bát,Nhược Giai vẫn còn nửa bát.Anh không có ý đợi cô,anh nhìn thời gian.
"Chị Nhược Giai,tôi đi trước,không thì sẽ đến muộn.''
"Được ,cậu đi đi,không cần chờ tôi.'' Tử Mặc đến gặp ông chủ để thanh toán hóa đơn và chỉ thanh oán phần của mình,vẫy tay với Nhược Giai và bước đến trạm xe buýt.
Mặc dù là khác giới,nhưng anh ấy sẽ không đặc biệt làm bất cứ điều gì cho cô ấy,anh ấy bận rộn với những việc khác,anh ấy không thể nịnh hót hay cố gắng chiều chuộng,để cô có thể hòa hợp với anh ấy mà không có bất kì áp lực nào,cảm giác này là tốt đáng ngạc nhiên.
Ngày đầu tiên đi làm!làm việc chăm chỉ và trở thành một người phụ nữ giàu có!
Cô gái tự cổ vũ mình,vội vàng ăn xong mì và tự tin đi làm.