Cô Hàng Xóm Hôm Nay Cũng Rất Dễ Thương

Chương 14: Là định mệnh



Hai tiểu loli thực sự giữ lời hứa,tuy ràng đã ăn kem trước bữa ăn nhưng trong bữa ăn vẫn ăn rất nhiều.bụng no tới mức nằm trên sofa không thể nhúc nhích. Tử Mặc ngồi với mẹ một chút,thấy đã tám giờ,anh chuẩn bị quay về.

"Ăn xong mẹ đưa con về.''

"Con còn chưa làm xong giấy tờ,phải trở về làm tiếp.''

Nghe Tử Mặc nói chuẩn bị đi,hai muội muội trên ghế sofa đứng dậy,nằm ở trên tay ghế sofa,bất đắc dĩ nhìn cậu.

"Anh à,anh có về không!''

"Làm sao,muốn anh cùng trở về sao?''

"Được rồi!'' Hai chị em vui lên.

Mẹ tâm tình không tốt nói:"Làm sao vậy,mấy ngày nữa các con sẽ bắt đầu đi học,mỗi ngày các con chỉ chơi đùa thôi mà.''

Nghe nói sắp khai giảng,Hạ Mạt và Hạ Nghiên mặt liền biến sắc,yếu ớt kêu lên một tiếng,lại ngã xuống như vũng nước.

"Các em không phải mỗi ngày đi nhà trẻ chơi sao?Tại sao không muốn?''Tử Mặc xoa đầu các muội muội.

"Khi anh đến tuổi của em,anh sẽ hiểu.''

"......''

Tử Mặc vừa tức vừa buồn cười,sao anh có thể nói năng như người lớn,điều này khiến anh nhớ đến chị hàng xóm bên cạnh,cô ấy rõ ràng không lớn lắm,nhưng lại luôn thích thở dài trước mặt anh.

Ờ,không,Nhược Giai thực sự khá lớn.

Thấy còn sớm,Tử Mặc nói:''Đi thôi,Tết Nguyên Đán còn có tiên trượng,anh dẫn em xuống chơi.''

"Tuyệt vời.''

Hai cô em gái vừa mới mềm nhũn thành vũng bùn lập tức giống như những quả bóng bay căng đầy không khí,tung tăng tìm túi gậy tiên kéo Tử Mặc xuống lầu choi.

Sau khi chơi nửa giờ,hai cô em gái đều thỏa mãn,Tử Mặc đưa hai người về nhà rửa tay,tay cô bé loli chỉ lớn như vậy,cô bé bước lên chiếc ghế đẩy nhỏ,ngoan ngoãn duỗi tay dưới vì nước,chờ đợi để anh trai cô giúp rửa tay.

"Tạm biệt,anh trai!''

"Chúng ta trở về đi.''



Tử Mặc có thê hòa thuận với các em gái của mình như vậy,đó là điều mà mẹ tôi rất vui khi nhìn thấy,mặc dù cha của cậu rất tệ nhưng bà rất quý đứa con trai này,nếu không bà đã không kiên quyết đòi ly hôn như vậy,theo đuôi cô ấy.

Mẹ anh lái xe đưa anh về,hai mẹ con trò chuyện rôm rả,thành phố ngoài kính rực rỡ sắc màu.

"Bác văn của con nói rằng một đồng nghiệp biết một lớp chạy nước rút rất tốt,lớp này được thiết kế cho các tiết học văn hóa dành cho các thí sinh nghệ thuật.Con có muốn nghĩ về điều đó không,Tiểu Măc?

''Ghi danh vào lớp cũng được,nhưng con muốn tìm một gia sư,dạy kèm có mục tiêu là đủ.''

"Vậy cũng được,vậy mẹ kêu người đi hỏi cho con.''

"Vâng.''

"Sau khi con thi đại học xong,có thời gian thì đi thi bằng lái xe,sau đó mẹ giúp con nộp lệ phí đăng ký.''

"A,con không xin tiền bố à?''

"Sau khi lấy được bằng lái,con có thể xin tiền bố để mua một chiếc ô tô.''

"....''

''Đừng khó xử,mẹ không xin ông ấy một xu,nhưng ông ấy là bố con,con phải xin tiền ông ấy!Con có thể tiết kiện số tiền ông ấy cho con,làm gì cũng thuận lợi,tương lai,nếu không phải người phụ nữ đó cướp đi tất cả,con hiểu không?''

"Con hiểu.''

Mặc dù Tử Mặc đã buông tha cho việc cha mẹ ly hôn từ lâu,nhưng sự thật này quả thực mang cho anh một số thay đổi,so với những người bạn cùng trang lứa,anh ấy trưởng thành hơn một chút,quan điểm về hôn nhân và tình yêu cũng không tùy tiện như những cao thủ bình thường,học sinh trường học.

Tử Mặc biết rất rõ hai người không thể đến với nhau,điều này cũng khiến anh cẩn thận hơn và trân trọng mối quan hệ của mình hơn,nếu không,theo điều kiện của anh ấy,bạn gai của anh ấy sẽ thay đổi hết lần này đến lần khác.

Nói đến đây,anh biết ơn người chị đã cho anh ấy một viên kẹo khi anh ấy buồn nhất,cùng anh ấy phơi nắng cả buổi trưa,tuy rằng đó là một cử chỉ nhỏ nhưng lúc đó đã cho anh rất nhiều năng lượng.Nhưng khi anh đến công viên vào ngày hôm sau,anh ấy đã không gặp lại người chị đó và anh ấy đã rất lâu không gặp lại.

Duyên phận khó nói rõ ràng,người không có duyên phận dù có ở bên nhau bao lâu cũng sẽ chua xa,người có duyên có thể sau nhiều năm mới gặp lại trong bất ngờ.

Tử Mặc luôn có một kỳ vọng nhỏ như vậy.

........

Nghe mẹ nũng nịu suốt chặng đường,xe cũng chạy về cộng đồng.

Trước một siêu thị gần khu dân cư,Tử Mặc yêu cầu mẹ dùng xe.



"Mẹ,mẹ về tắm cho Momo với Yanyan đi,con đi siêu thị mua kem đáng răng.''

"Nước rửa bát trong phòng hình như cũng hết rồi,hôm qua dùng xong phát hiện không còn bao nhiêu,nhân tiện nhớ mua.''

"Được rồi.''

"Muốn ăn xôi vò thì tự mình đi siêu thị mua một ít,trong nhà có hoa quả.''

"Đã biết,mẹ có thể trở về.''

"Làm bài xong nhớ đi ngủ sớm,đừng thức đêm!''

Tử Mặc xuống xe,đóng của lại và vẫy tay,nếu anh không xuống xe,mẹ anh có thể bị phạt điểm đỗ e vì cằn nhằn trong xe.Đèn pha biến mất,Tử Mặc xoay người đi vào siêu thị.Anh ấy không có thói quen lang thang khi đi mua sắm,vi vậy anh ấy thẳng dọc theo kệ hàng để tìm kem đánh răng và nước rửa chén.

Ở góc kệ,một cô gái với giỏ mua hàng xuất hiện trước mặt anh.

"Hà,chị Nhược Giai?''

Khi nhìn thấy Nhược Giai vẫn còn hơi ngạc nhiên và không có ý định gặp nhau,nhưng từ hôm qua đến hôm nay,hai người họ đã tình cờ gặp nhau vài lần.

Nhược Giai đang cúi đầu chọn hàng,nghe thấy âm thanh cũng ngẩng đầu lên,khóe miệng tự nhiên cong lên,để lộ ra lúm đồng tiền quả lê nhỏ ngọt ngào,giọng nói lanh lảnh vang lên.

"Thật trùng hợp,Tử Mặc!''

"Chị không phải mới tan sở đó chứ?''

"Đã chín giờ rồi,muộn như vậy làm sao có thể tan làm.''

Nhược Giai cười nói:''Hôm nay tôi 5:30 tan làm,lúc rảnh rỗi liền đi mua hết những thứ trước đây không mua,còn cậu,cậu vừa học buổi tối sao?''

"Không có,em vừa từ bên ngoài trở về,hôm nay Nhược Giai tỷ cảm thấy thế nào?''

"Cũng không tệ,bởi vì huấn luyện,cho nên không co việc gì,chỉ là cùng lớp nghe,đọc tài liệu,ghi chép.''

Nhược Giai trông tràn đầy năng lượng,dường như thành công của ngày đầu tiên đi làm mang lại cho cô ấy rất nhiều tự tin, và đôi mắt cô ấy không có sự mệt mỏi.

Mua sắm gần xong,cô lấy thêm một chai nước rửa chén trên giá,Tử Mặc không có nhiều thứ để mua nên mu hai tuýt kem đánh răng và một chai nước rửa chén giống như cô,sau đó đi tới thanh toán cùng nhau.

Nhân viên thu ngân đưa cho Nhược Giai một chiếc túi lớn để đựng đồ.Khi cô bé xách đầy đồ,đôi vai non nớt như bị kéo xuống một chút.