Tử Mặc tận dụng cơ hội để trò chuyện về công việc:’’Chị Nhược Giai định thực tập trong bao lâu.”
“Còn nửa năm nữa.Tháng 6 là chị có bằng tốt nghiệp.”
“Chị sẽ về quê sau khi tốt nghiệp sao?”
Khi Tử Mặc hỏi câu này,anh cảm thấy hơi lo lắng.Nhược Giai nghĩ về điều này
“Chị không quay về.Chị muốn làm việc ở thành phồ.Hiện tại đang muốn ở lại công ty sau khi thực tập xong….Sau khi em tốt nghiệp,em sẽ biết rất khó để tìm một công việc.”
Tử Mặc cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.
“Công ty của chị không tồi,đợi thực tập nửa năm xong sẽ xin lên chính thức.”
“Tham vọng của chị Nhược Giai gần như ở trên mặt rồi.Vậy tiền lương hàng tháng bây giờ là bao nhiêu?”
“Ba nghìn năm….”
Nhược Giai lập tức chán nản,nhét một viên cơm nếp vào miệng,sau đó phồng miệng lên.
“Vậy tiền thuê nhà hàng tháng thì sao?”
“Nếu không tính điện nước,hai ngàn ba….”
“Còn chi phí ăn uống thì sao?”
“Nhân sự nói công ty có lò vi sóng,chị dự định sau này sẽ tự mang theo đồ ăn,một tháng là 600?Không,một tháng phải 800….”
“Còn chi phí đi lại?”
“Sau khi huấn luyện xong,mỗi ngày cũng sẽ không phải đi xa nữa.Chị thường bắt xe buýt đi làm,bốn bến mỗi ngày,bốn đồng,một thánh là 150 đồng.”
“Hôm nay chị mua sắm hết bao nhiêu?”
“Hơn 600…”
Tử Mặc để đũa xuống,nghiêm túc nhìn Nhược Giai,vẻ mặt không vui nói:”Chị Nhược Giai,ba nghìn năm của chị không đủ đâu,”
Nhược Giai,người rõ ràng lớn hơn anh 4 tuổi và nên làm gương,lúc này cúi đầu xấu hổ,nhỏ giọng nói:”Chị có thể xin mẹ chi phí ăn uống.”
“Chị Nhược Giai không muốn phải xin mẹ tiền sau khi tốt nghiệp phải không?”
Tôi luôn cảm thấy gioing của Tử Mặc có chút mê hoặc.
Nhược Giai ngẩng đầu lên,yên lặng di chuyển cái mông nhỏ,cánh xa anh,cảnh giác nhìn anh.
“Vì thế…”
“Chị có thích làm việc bán thời gian không?”
“Cái gì,công việc bán thời gian nào?”
Cô gái nhỏ cảnh giác nhìn anh,yên lặng siết chặt bản thân,cuộn tròn cuốn sách trong tay,buổi tối,một người con trai và con gái ở trong phòng chỉ cần Tử Mặc dám nói ra lời nào,chẳng hạn như:’Tôi không thể kiểm soát được bản thân,xin chị hãy giúp tôi với.’ hay đại loại như thế,cô ấy sẽ đập mạnh vào đầu anh ta bằng sức mạnh của tri thức.
“Gia sư!”
“….Hở!”
Nhược Giai sững sờ trong giây lát,thân thể căng thẳng dần thả lỏng,khuân mặt nhỏ nhắn có chút khó hiểu.
Tử Mặc kéo ghế lại gần,nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của cô ấy rồi nói thêm: “Vừa làm gia sư cho em,chị chỉ cần rảnh rỗi hai ba buổi tối một tuần giúp em làm bài,chị Nhược Giai thấy sao?”
Hoá ra là như vậy,Nhược Giai thả lỏng người,khi cô quay đầu lại,cô phát hiện Tử Mặc đang ngồi gần cô đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi râu mờ nhạt quang môi của cậu,giống như cỏ vừa mới mọc.Nó khiến cô thôi thúc và vươn tay chạm vào.
Bạn có phải dạy kèm mỗi tối khi bạn là gia sư không?Mặc dù cô ấy chỉ coi Tử Mặc là em trai nhưng cô vẫn cảm thấy không tốt lắm.
“Tốt hơn là không nên.”
“Chị Nhược Giai,đừng từ chối nó theo thói quen.”
Tử Mặc di chuyển chiếc ghế,đến gần cô hơn,lúc này tất cả những thay đổi tinh tế trên khuân mặt của cậu,cho dù Nhược Giai có bị cận thị,cô ấy không cần đeo kính vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đừng ngồi gần như vậy…”
“Ồ,em có chút hưng phấn….”
Tử Mặc ngoan ngoãn mở rộng khoảng cách,tiếp tục chân thành nói: “Chị Nhược Giai,có cảm thấy bất tiện không?Vậy chị có thể chọn nơi dạy kèm,cũng không cần ở một mònh với nhau.”
Nhược Giai vội vàng giải thích: “Không phải vấn đề này.”
“Tại sao vậy,chị Nhược Giai không muốn trợ cấp cho gia đình sao?”
“Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng nhất với em.Nếu em muốn học gia sư,chị nghic tốt hơn em nên tìm một người có kinh nghiệm.Chị chưa làm gia sư bao giờ,để chị có thể trợ cấp cho gia đình,không sao,trì hoãn việc học của em mới là không tốt.”
“Chị Nhược Giai không phải ở một thị trấn nhỏ sao?Về cách thức ghi điểm,chắc chị phải có ích nhỉ.”
“Ừm,cũng đúng,nhưng chị đã tốt nghiệp cấp 3 đã bốn năm,kiến thức quên cũng rất nhiều….”
“Điều này còn tốt hơn,chị Nhược Giai sẽ dạy tôi những kinh nghiệm khi xem lại những kiến thức này.Nó không phải là chi tiết hơn sao?Bài giảng của giáo viên trên lớp không có chi tiết,em tưởng hiểu một phần,nhưng thật ra không hiểu gì cả.”
“Em thực sự có nghiêm túc không?Thực sự muốn chị làm gia sư cho em sao?”
“211 đôi sinh viên hạng nhất,điểm trung học top 10 hàng ngày,tính cách hiền lành,làm việc cẩn thận và tốt bụng với mọi người.Người như chị Nhược Giai,em không thấy có ai thích hợp để dạy em hơn chị.”
Nhược Giai không thể chịu được Tử Mặc quá mặt dày.
“Vậy thì để chị suy nghĩ về nó…”
Thấy trong lời nói của Nhược Giai đã bắt đầu dịu đi,Tử Mặc cũng thở dài: “Chị Nhược Giai biết cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ,cách duy nhất để giảm áp lực chính là đam mê vẽ tranh.Sau một thời gian dài,việc học của em đac tụt lại.Bây giờ là giai đoạn quan trọng.Người đầu tiên em nghĩ đến là chị Nhược Giai,nếu chị Nhược Giai cảm thấy phiền phức thì tôi sẽ tìm người khác…”
Đáng ghét!Đừng đâm tôi bằng một con dao mềm.
Lời nói của Tử Mặc vừa thốt ra,Nhược Giai hoàn toàn lúng túng,cô không thể chịu đựng thủ đoạn liên tục của người em trai này.
“Dì,Dì đồng ý chứ?Chuyện lớn như vậy,cũng nên hỏi ý kiến của gì chứ?”