Cô Hàng Xóm Hôm Nay Cũng Rất Dễ Thương

Chương 20: Ánh mắt nguy hiểm



Theo cách tính toán này,nếu hoàn thành mục tiêu tăng điểm,ít nhất có thể đạt được 530 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Không khó phải không nào?Không khó!Mới 530,nếu như hồi đó cô đi thi thù cũng phải được 600 điểm.

Nhược Giai hài lòng mỉm cười,ngừng viết,quay sang nhìn Tử Mặc để đáng giá anh.

''Chuyện gì xảy ra?Chị Nhược Giai,chị không sao chứ,em luôn cảm thấy ánh mắt của chị rất nguy hiểm...''

"Không có gì...''

"Vì vậy,chị Nhược Giai đã đồng ý làm gia sư của em?''

"Do cậu suy nghĩ,để chị làm gia sư,chị sẽ rất nghiêm khắc!''

''Như thế nào?''

Tử Mặc tỏ vẻ không tán thành,dù sao thì bề ngoài của Tử Mặc rất dịu dàng dễ thương,căn bản không thể so sánh với nghêm khắc,được chứ?Đôi khi anh cũng tự hỏi,nếu ông già dạy toán họ Ngô và một cô gái như cô,chẳng lẽ điểm toán của anh có 53 điểm thôi sao?

"Chị sẽ trừng phạt thể xá của em....''

".....''

Thấy Tử Mặc không nói gì,Nhược Giai cũng hài lòng nói:''Cậu nhất định là sợ hãi,cho nên hiện tại còn cơ hội hối hận.''

"Miễn là em có thể đạt hơn 500 điểm trong kỳ thi,em có thể làm bất cứ điều gì chị Nhược Giai muốn.''

"Rất tốt,rất có nghị lực.''

"Vậy chúng ta có bắt đầu dạy kèm luôn bây giờ không?''

"Tại sao em trông giống như không thể chờ đợi?''

"Em muốn học thêm kiến thức.''

"Em trước hết đưa sách giáo khoa cấp 3 cho chị,chị quên rất nhiều kiến thức,sau đó đem tất cả bài thi cho chị,chị sẽ lên kế hoạch sau lại nói.''

"Được rồi.''

Chắc chắn,tìm Nhược Giai làm giáo viên là lựa chọn đúng đắn,thái độ có trách nhiệm này đã khiến Tử Mặc yên tâm.Sau khi chạy 2 lần,Tử Mặc đã đem tất cả sách và tài liệu ôn tập mà Nhược Giai ,uốn,bàn ăn nhà cô khá lớn nên anh đã đặt nó nên bàn ăn.

Nhược Giai lật giở những cuốn sách giáo khoa quen thuộc,ký ức ở sâu trong não cô dần dần hồi phục,thân là một nhà văn ở thị trấn nhỏ,đây đều là những thứ cô suýt chút nữa lục lọi,không khỏi lại muốn thở dài,cô gái từng học hành chăm chỉ giờ sắp trải qua lễ rửa tội của xã hội.

"Sách của em rát mới...''

''.....''

Câu này không phải khen,Tử Mặc khẳng định.



"Tuy rằng căn bản không có ghi chép,nhưng em vẽ tranh rất tốt...''

Nhược Giai nhìn một số hình ảnh trong sách giáo khoa,chẳng hạn như Du Fu cầm bóng rổ,Archieses trong bộ đồ cơ khí,v.v.Đây là tuổi trẻ mà cô không bao gờ có.

''Chị Nhược Giai biết vẽ không?''

"Chị không thể vẽ nữa,có vẻ như chị có lòng tự trọng thấp.''

Nhìn con mèo nhỏ đang nằm sấp ngủ trên bàn,Nhược Giai cao hứng,cầm bút vẽ lên giấy nháp.

"A,đó là cách tôi vẽ nó.''

Tiểu Mạn cũng đã tỉnh,uể oải cúi đầu nhìn con lợn con mà cô vẽ.

"Bức vẽ lợn của chị Nhược Giai khá tốt!''

"...Đây là con mèo,chị vẽ Tiểu Mạn!''

"Nếu vậy...Chị còn co tư cách cảm thấy kém cỏi.'' Tử Mặc an ủi

"Ra ngoài!''

Nhược Giai tức giận trừng mắt nhìn anh rồi thu lại bức tranh của mình,anh ta có chuyên môn về hội họa nên viễ vẽ tranh trước mặt Tử Mặc thực sự khiến cô cảm thấy khó chịu.Chỉ cần lướt qua sách giáo khoa,Nhược Giai đã tự tin trở thành gia sư cho Tử Mặc.

Tử Mặc nói đúng,hiện tại cô rất thiếu tiền,cô mới đi làm,lương còn chưa trả,sinh hoạt phí hoạt toàn dựa vào gia đình hỗ trợ,nếu có thể có nhập gia sư,vậy thì áp lực về tiền bạc sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng cô,người tự xưng là chị gái,không biết nói về giá cả trong một lúc,cô cảm thấy hơi bối rối cắn chặt mội.

Qua một hồi lâu,nàng rốt cục thấp giọng hỏi:''Vậy Tử Mặc,nếu chị dạy em,một giờ bao nhiêu tiền....''

Vốn dĩ giọng cô đã trầm,nhưng càng lúc càng nói nhỏ,giống như một viên kẹo cao su tròn nhỏ,nếu không chú ý sẽ bị bỏ qua.Nói xong,Nhược Giai cũng cảm thấy khuân mặt nhỏ nhắn của mình có chút nóng lên.

Nàoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo Thật là một thất bại!Là một người chị,cô ấy đã xin tiền em trai mình....

"150 tệ một giờ thì sao?''

"!50 tệ?''

"Có phải quá ít,sau đó em.....''

"Không ,không,không!Đủ rồi!Đã nhiều lắm rồi!Dù sao chị cũng không có kinh nghiệm làm gia sư,150 tệ đã là quá nhiều!''

Mức giá Tử Mặc đưa ra khiến cô có chút kinh ngạc,nếu chuẩn bị tinh thần thì cô cũng hài lòng với 100 tệ,nếu là mức giá này,cô sẽ không phải xin mẹ tiền sinh hoạt phí nữa!

"Chà,chị Nhược Giai thật kỳ lạ khi chị ấy vẫn nghĩ rằng có quá nhiều tiền.''

"Rốt cuộc chị không có quá nhiều kinh nghiệm.''

Sau khi thương lượng giá cả,Nhược Giai cũng thả lỏng người,hiện tại cô ấy càng quan tâm làm sao để xứng đáng với giá cả và nâng điểm của Tử Mặc lên.



"Khi đó,một tuần 2 buổi,ít nhất 2 giờ,thời gian và địa điểm cụ thể chị Nhược Giai,chị sắp xếp được không?''

"Chắn chắn!''

"Vậy thì...có thể đến nhà chị Nhược Giai để làm bài tập khi em không thường học không?''

Đây là yêu cầu phụ,Tử Mặc âm thầm quan sát phản ứng của cô.

Nhược Giai cũng biết rằng đây là một yêu cầu bổ sung,vì vậy cô ấy đã suy nghĩ vè nó và đưa ra một yêu cầu của riêng mình.

"Được,nhưng chị có một yêu cầu?''

"em có thể giúp chị Nhược Giai bóp vai miễn phí.''

"Không phải vậy.''

Nhược Giai trợn mắt nhìn cậu,vươn ngón tay thon dài xinh đẹp,nhéo kéo đồng phục học sinh của cậu:''Học bù hay đến chị làm bài đều được,nhưng nhất định phải mặc đồng phục học sinh.''

"....''

Yêu cầu gì lạ thế này,cô ấy vẫn là fan của đồng phục học sinh sao?

"Yêu cầu của chị Nhược Giai thật kỳ lạ.''

"Em chỉ cần đồng ý,nếu không quên đi....''

"Được rồi,được rồi!''

Nghe lời hứa của anh,Nhược Giai thấy nhẹ nhõm.

Cô cũng thấy hôm qua Tử Mặc không mặc đồng phục,dù sao cũng đẹp trai,thỉnh thoảng cười sẽ phá lệ,nhưng mặc đồng phục học sinh sẽ tốt hơn nhiều,bình thường cô sẽ không có bất kỳ suy nghĩ lung tung nào.

Không biết có phải ảo giác của Tử Mặc hay không,nhưng sau khi thỏa thuận được kí kết,phong thái của Nhược Giai hơi thay đổi.

''Số điểm đứng đầu lớp của em bây giờ là bao nhiêu?''

"Hiện tại hình như là 520 điểm.''

"Xếp hạng của em thứ mấy?''

"Thứ 5.''

"Rất tốt.''

Nhược Giai đóng sách lại và nghêm túc nhìn anh.

''Học sinh Tử Mặc,mục tiêu của bạn bây giờ là trở thành số một trong lớp!''