“Em đang tự hỏi,chúng ta có nên trêu chọc học không?”
Câu trả lời cử Tử Mặc có phần nàm ngoài dự đóan của Nhược Giai,nhìn đôi mắt nhỏ muốn làm điều gì đó xấu xa của anh,cô cũng cảm thấy hứng thú.
“Buồn cười lắm sao?”
“Hãy để em xem!”
Đúng lúc xe bus 265 chạy tới,Tử Mặc tiến lên một bước,sau đó quay đầu nói với Nhược Giai.
“Vậy bây giờ đi lấy chứng chỉ đi,chị Nhược Giai thân mến!”
“….”
Nhược Giai cảm thấy tim đập thình thịch,bánh bao trong miệng suýt chút nữa phun ra.
Những ánh mắt xung quanh như đồng loạt tập trung lại,cô cảm thấy mặt nóng bừng,chạy theo anh vào trong xe như chạy trốn.
Trong xe,Tử Mặc vui vẻ nhìn người qua đường ngoài cửa sổ,cười nhẹ.
“Cậu,cậu còn cười!”
“Thật là thú vị phải không?”
Nhược Giai nhìn ra cửa sổ xe,nhìn bên ngoài,quả nhiên vẫn có một vài người qua đường vẫn tò mò nhìn về phía bên này,nhưng khi xe khởi động,nhũng người qua đường sẽ không hao giờ biết được chân tướng của sự thật.
Điều này thực sự khiến Nhược Giai cảm thấy phấn khích lạ thường,có lẽ những người qua đường bị họ lừa dối sẽ tò mò cả ngày: “Một học sinh trung học và một cô gái bị nghi ngờ là tình nhân.”
Thật đáng tiếc,thật đáng tiếc,nếu cô biết nó kích động như vậy,cô ấy nên nói thêm: “Chúng ta không thể làm điều này,mọi chuyện đã kết thúc khi tôi phát hiện ra!” Đảm bảo những người quá đường đó sẽ tò mò cả ngày.
“Tử Mặc,cậu thật xấu,giống như những cái kia chỗ tác giả khơi dậy lòng hiếu kỳ sau đó phá chương.
“Chị Nhược Giai,chị đang rất vui vẻ.”
“Chị không có!”
Sau hai mươi nam lớn lên theo quy tắc,Nhược Giai chưa bao giờ trải quá bất cứ điều gì như hôm nay,cảm thấy rất phấn khích và vui vẻ,như thể cô cũng trở về 17,18 tuổi như Tử Mặc
Sáng sớm,trên xe buýt còn nhiều chỗ trống nên hai chị em đi về phía sau,Nhược Giai ngồi bên của sổ,Tử Mặc ngồi bên cạnh cô.
Thấy Tử Mặc tiếp tục gặm nhấm chiếc bánh bao trong tay,Nhược Giai cũng nắt chiếc anh,cầm bánh bao trong tay và bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
“Thông thường phải biết lớn và bé,em vẫn phải gọi là chị Nhược Giai.”
Vừa ăn bánh trứng sữa ngọt ngào,cô ấy híp mắt lại,trên khuân mặt hiện nên một nụ cười,trông rất đang yêu.
Mãi đến khi xe buýt chậm rãi khởi động lại,Nhược Giai kịn ngạc: “Vậy chị với em cũnh cùng chuyến xe bus sao?”
Tử Mặc đã ăn xong bánh bao hấp,vì vậy,anh ấy cuộn chiếc túo bóng nhựa quanh tay như một quả bóng.
Bởi vì chỉ có ba,cho dù có một chỗ ngồi trên chỗ trên xe bus. Họ thường không đi xe buýt,nhưng với Nhược Giai,ngồi cạnh cô ấy là một lựa chọn tốt.
“Em chỉ có ba trạm dừng,xe bus đi hướng về cơ bản có thể,Chị Nhược Giai còn bao nhiêu trạm?”
Tử Mặc trả lời cô ấy và quay sang nhìn Nhược Giai.
Mặt nghiệm của cô ấy rất đẹp,làm da thanh tú và sạch sẽ,chiếc mũi nhỏ nhắn và xinh xắn,hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ lọ,Nhìn khuân mặt đang phồnh của cô ấy khi ăn bánh bao.thật khiế người ta muốn chọc ngón tay của cô ấy.
Nhược Giai không hiểu sao chiếc bánh bao trong tay vẫn chưa ăn hết: “Sáu trạm dừng,từ đó đến tàu điện ngầm,tàu điện ngầm mất hơn 10 trạm.”
“Cho đến nay…”
“Từ tuần sao khong phải chạy qua chạy lại xa như dạy,chỉ cần đi qua 4 trạm là tới.”