Sau khi dọn chuyển hành lý vào nhà,Thẩm Nhược Giai thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy là sinh viên năm cuối của Đại học Sunan,giống như các bạn xung quanh,cô ấy đã tìm việc công việc thực tập trong kỳ nghỉ đông và về cơ bản là không ở lại trường trong học kỳ này.Người ta nói rằng Tết Nguyên Đán vẫn chưa kết thúc,nhưng với tư cách là một người sắp bắt đầu công việc,Thẩm Nhược Giai đã rời nhà và trở lại trường vào hôm qua.Mất cả ngày đẻ thu dọn hết hành lý trong ký túc xá,cuối cùng hôm nay cũng chuyển đến căn phòng thuê,đây cũng là lần đầu tiên cô ở một mình,tâm trạng thật kỳ lạ!
Khi tốt nghiệp đại học Soochow chuyên nghành văn học,Thẩm Nhược Giai đã tìm được một công việc là một biên tập viên thực tập và công việc hàng ngày của cô là xem xét các bản thảo,yêu cầu bản thảo và viết báo cáo.
Đã đến lúc bắt đầu làm việc vào ngày mai!
Chà,nó không được coi là một công việc chính thức,nhưng bắt đầu từ ngày mai,cô ấy sẽ tham gia một khóa đào tạo và học tập bốn ngày,tóm lại,cô ấy phải thay đổi tâm lý mình trước.
Nghĩ đến đây,Thẩm Nhược Giai vẫn có chút lo lắng,trong ký túc xá của bọn họ có một nhóm nhỏ,những nữ sinh khác hoặc là ở lại trường tiếp tục học cao học,hoặc là sớm tìm công việc thực tập bắt đầu đi làm,cô là người cuối cùng trong ký túc xá.Nghe chị em phàn nàn về công việc mỗi ngày,có vẻ như ra ngoài xã hội không phải dễ dàng.
Đối với điều này,Thẩm Nhược Giai cũng đã chuẩn bị tâm lý,hy vọng tác giả có thể siêng năng nộp bản thảo,lãnh đạo đùng quá sốc,làm thêm giờ cũng không quá muộn,bắt chuyến xe buýt cuối cùng là được...
Đặt hành lý sang một bên trước,Thẩm Nhược Giai đi quanh phòng để xem xét môi trường.
Căn hộ là một căn hộ nhỏ,diện tích 60m2,có 2 phòng ngủ và 1 phòng khách,nếu tìm được bạn gái để share tiền thì tốt quá,tiếc là ở xa qáu,các bạn gái phải đi làm nên cô phải thuê nó một mình.
Tiền thuê cũng không rẻ,ở nam Giang Tô,một căn nhà như thế này mỗi tháng tiền thuê hơn 2000 tệ,lương thực tập của bản thân cô chỉ có 3500 tệ,vốn dĩ cô muốn chuyển đến một ngôi làng thành thị hẻo lánh nhưng bố mẹ cô lại không đồng ý,mẹ nhờ dì tìm cho căn nhà này để mẹ yên tâm,hàng tháng vẫn đủ tiền sinh hoạt.
Điều này thấy cô thấy bất an,cô ấy thậm chí còn nhận được tiền sinh hoạt phí sau khi thực tập,khiến Alexander thực sự phải cố gắng kiếm tiền và cố gắng tự mình giành lấy chỗ đứng trong thành phố lớn này càng sớm càng tốt.
Sau khi người thuê trước chuyển đi,chủ nhà cũng đã dọn dẹp nhà cửa,tổng thể ngôi nhà trông sạch sẽ,tủ lạnh,điều hòa,bếp,máy nước nóng,máy giặt và các đồ đạc khác cũng đầy đủ,không cần mua thêm,chỉ cần đóng gói hành lý và chuyển vào trong.
Tôi mới chuyển đến đây hôm nay vì vậy việc tự nấu ăn là không thực tế và tôi vẫn chưa mua nhiều đồ dùng hàng ngày.
Thẩm Nhược Giai nhập địa chỉ mới,gọi đồ ăn đem về,sau đó gọi điện cho mẹ trên Wechat để báo rằng vẫn an toàn.
"Xin chào,mẹ^^!''
''Nhược Giai,con ăn cơm chưa?''
"Con chưa ăn,con vừa chuyển hết hành lý từ ký túc xá đến phòng thuê,gọi đồ ăn mang về sau,mẹ ăn chưa?''
"Sau con nên bớt gọi đồ ăn ngoài,có thời gian thì tự nấu ăn nhiều hơn.Ăn nhiều đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe.''
"Con biết mà mẹ.''
"Đến nhà thuê chưa?Ở đó thế nào?Quay video mẹ xem nào.''
''Vậy đó,để con chuyển video cho mẹ xem......''
Thẩm Nhược Giai chuyển cuộc gọi Wechat thành cuộc gọi video,trên màn hình xuất hiện bóng dáng của mẹ cô,lúc này bà đang chuẩn bị nấu ăn trong bếp,sau khi xem video,cô đặt công việc xuống và tò mò nhìn màn hình xem nhà con gái thuê.
"Đây là phòng khách,phòng này lớn hơn,con ngủ ở đây!Còn đây là phòng tắm,đây là phòng bếp,....''
Căn phòng không lớn nên Thẩm Nhược Giai cầm điện thoại di động đi dạo một vòng rồi chụp ảnh xong.
''Thật là bé!''
"Cũng không nhỏ lắm,căn phòng đơn mà bạn con thuê còn nhỏ hơn,ngay cả phòng khách cũng không có,con không sao!''
"Dì muốn con sống với cô ấy."
''Con không còn là một đứa trẻ nữa.Bây giờ học sinh Trung học nhìn thấy con còn phải gọi là chị.Ở nhà của dì không tiện,con không muốn gây rắc rối cho dì.Chỗ của con rất tốt và an toàn.Sao cũng được,mẹ đừng lo!''
Thẩm Nhược Giai làm nũng với mẹ mình,Lâm Tử Mặc mở to mắt khi nhìn thấy cô ấy,cô ấy nhất định trông thế này,một người chị trông khá xa cách!
"Con ở một mình nhớ chú ý an toàn,về đến nhà nhớ khóa cửa lại,biết không?''
''Con biết rồi."
''Hàng xóm thế nào,trông có kỳ lạ không?''
''Không ạ,mọi thứ đều ổn.''
''Vậy thì tốt,nhớ hòa thuận với mọi người.Người ta nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần,có việc gì thì giúp đỡ nhau là tốt nhất,có ý đồ xấu thì đừng kết giao.''
"Vâng ạ"
"Công ty có xa nhà thuê không?Đi bộ hay đi xe buýt?''
"Rất gần,chỉ cách bốn điểm dừng xe buýt,nhưng để đến văn phòng chi nhánh trong bốn ngày đào tạo thì hơi xa.....''
"Vậy đi đường nhớ chú ý,đến trễ là chuyện nhỏ,đừng để đánh mất chính mình.''
''Hiện tại có định vị!Con tự mình từ ký túc xá tới đây,hơn nữa cũng không phải trẻ con,sẽ không mất đi!''
Trong video\,người mẹ cười nhạo và vạch trần lịch sử đen tối của con gái mình một cách tàn nhẫn___
''Thật xấu hổ khi nói rằng năm đầu tiên cấp 3,con đến ở nhà dì,một mình chạy ra ngoài lang thang,lạc đường cũng không biết,còn ngồi trong công viên cả buổi chiều và không biết làm cách nào để về nhà!''
"Lúc đó điện thoại của con hết pin!'' Thẩm Nhược Giai xấu hổ.
"Đươc rồi,mẹ không cằn nhằn con nữa,bây giờ sinh viên đại học ra trường tìm việc rất khó,con tìm được công ty mình thích là tốt nhất,đi thực tập phải học hỏi thêm kinh nghiệm.Nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng,tiền bao nhiêu cũng không đủ.Nhớ nên thân thiết với đồng nghiệp nhiều hơn,có gì không hiểu thì hoit người ta,tốt nhất nên nhận được sự đánh giá cao của các nhà lãnh đạo và cố gắng trở thành một nhân viên ưu tú.Nhưng sức khỏe cũng là quan trọng,nhớ giữ gìn sức khỏe.''
Thẩm Nhược Giai nghe mẹ cằn nhằn vô số lần ở nhà và cô ấy có thể nói đi nói lại lời mẹ cô nói,nhưng lúc này,trái tim cô vẫn ấm áp và cô ngoan ngoãn nói:"Hiểu rồi,mẹ ^^!''
"Bên ngoài không có người chăm sóc,gặp được người nào tốt thì nên yêu đương đi!''
"Mẹ...''
Thẩm Nhược Giai vừa mới cảm động,hiện tại không nói nên lời:''Lúc còn đi học mẹ đã nói với con không được yêu đương,giờ con vừa thực tập mẹ lại thúc giục con tìm bạn trai?''
"Không phải là con không nói chuyện sao,không gặp được người mình thích liền trách mẹ sao?''
"Dù sao...hiện tạo con cũng không có tâm trạng yêu đương,khổ luyện mới là quang trọng nhất!''
"Mẹ không quan tâm đến con nữa,con thích uống gì thì uống,nhớ uống nhiều nước biết không?Bình thường con không thích uống nhiều nước,nói bao nhiêu cũng không nghe.''
"Hiểu rồi,nhìn xem con đem theo một cái ấm nước lớn như vậy!''
"Không biết nhà thuê nước có cạn hay không,nếu có mùi...''
"Mẹ,điện thoại hết pin rồi!Con làm việc trước,tạm biệt!''
Sau khi cúp điện thoại,Thẩm Nhược Giai mới thở phào nhẹ nhõm,quả nhiên các bà mẹ trên đời đều giống nhau,câu nói 'mẹ thôi cằn nhằn con' thực ra là ẩn ý của câu cằn nhằn tiếp theo.Tôi không làm gì vả,chỉ ngồi nghe mẹ cằn nhằn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi chỉ có mình cô trong căn nhà nhỏ,không gian có vẻ yên tĩnh lạ thường,lầu cũng cao,mở cửa sổ cũng không nghe tiếng ở dưới,điều này khiến cô cảm thấy cô đơn hiếm có của những người mới bước chân vào xã hội.
Xem ra các bậc tiền bối nói đúng,bước đầu tiên vào xã hội là phải làm quen với sự cô đơn.Trước khi đồ mang đến,cô đã thu dọn hành lý trước,nhân tiện dọn dẹp,cô thích sạch sẽ nên phải làm lại để có thể sống thoải mái.Cảm thấy hơi đói,Thẩm Nhược Giai lấy viên kẹo trong túi ra ăn trước,không khỏi nhớ lại chuyện xấu hổ mà mẹ vừa nhắc đến.Vẫn nhớ ngày hôm đó khi cô bị lạc và đến một công viên nọ,ở đó đã gặp một cậu bé.
Lúc đó,cũng tưởng rằng cậu bé cũng bị lạc,nhưng không nhờ rằng bố mẹ đã ly hôn,cô không có gan nói với cậu bé rằng em gái mình đã mất,vì vậy hai anh chị em,những người có trải nghiệm khác nhau,cùng nhau trải qua khoảng thời gian cay đắng trong công viên.Nắng chiều.....
Tôi không biết bây giờ cậu bé thế nào,nhưng tôi nhớ rằng đó là một cậu bé rất dễ hương.