Cô Hàng Xóm Hôm Nay Cũng Rất Dễ Thương

Chương 7: Xin chị thêm em trên Wechat



Một người đàn ông to lớn như vậy chạy vào phòng mình,ngay cả khi anh ta còn là một đứa em trai,Nhược Giai không thể khoanh tay ngồi nhìn.Khi cô vào nhà,Tử Mặc đã bắt được con mèo con nhỏ mập mạp,tức giận dùng ngón tay chọc vào cái đầu to của nó. "Sợ em gái tao đúng không?Mày mà còn chạy lung tung sang nhà người khác,mày chịu được!''

"Meo meo meo meo...''

"Trở về xem cha có đánh ngươi hay không?Xong rồi.''

Tử Mặc quay lại và nói xin lỗi với Nhược Giai và anh ta không nhìn qua phòng một cách lịch sự,anh ta một tay ôm mèo và một tay cầm máy tính đứng dậy ra ngoài.

"Chị Nhược Giai,xin lỗi đã làm chị sợ,em sắp tìm ra vấn đề rồi,em sẽ sửa nó ở ngoài cửa,chị Nhược Giai không cần ra ngoài đợi em,em sửa xong sẽ mang đến cho chị.''

Thật là một người em nagy thẳng và tốt bụng!

Ai bảo học sinh cấp 3 bây giờ toàn chuyện lạ?

Khi Tử Mặc nói điều này,Nhược Giai có ấn tượng tốt đối với anh và có lẽ anh ấy có thêm phần thưởng cho con vật dễ thương,dù sao thì bản thân cô ấy cũng rất thích mèo con,vì vậy cô ấy có ấn tượng tốt hơn với những chàng trai cũng thích mèo.

Vốn dĩ cô là người đã quấy rầy anh sửa máy tính,Thẩm Nhược Giai đương nhiên không thể làm chuyện để anh một mình ngồi xổm ở ngoài hành lang.Thấy hắn sắp rời đi,cô vội vàng nói:''Không có việc gì,cậu ở chỗ này sửa là được.''

"Nó có làm phiền chị Nhược Giai không?''

"Là tôi quấy rầy cậu,tôi mới chuyển đến,trong phòng cũng không có việc gì,Tử Mặc,cậu ngồi xuống trước đi.''

Tử Mặc khổng thể từ chối sự hiếu khách của cô,vì vậy ạh ngồi xuống ghế sofa,Nhược Giai rót cho anh một cốc nước nóng,sau đó lấy táo trong tủ ra rửa sạch.

"Cản ơn,chị Nhược Giai.''

Từ Mặc cầm chiếc cốc lên và uống một ngụm nước,chiếc cốc này là của chiếc cốc mới,Tử Mặc không biết liệu cô ấy có tự mình sử dụng hay không,nhưng có vẻ như chị gái mới chuyển đến đây đã không có ý địng gì cho khách ghét thăm uống nước nên chưa mua cốc dùng một lần.

"Không cần chuẩn bị gì cả.''

"Em đừng để ý,ăn táo đi,buổi tối chị mới mua.''

"Chị Nhược Giai dọn phòng rất sạch sẽ.''

"Thật sự,chị đã mất rất nhiều công sức.''Tử Mặc nhìn một chút trong phòng,trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng,hành lý cô mang đến lúc chiều đã được thu dọn,trên giá sách vẫn còn một số sách,có lẽ là do cô ấy mang đến,quần áo đã được phơi ra ban công,con chiếc ghế sofa đã được cô ấy sắp xếp lại.Có vẻ cô ấy quan tâm đến những thứ mà người khác đã sử dụng.



"Thì ra con mèo của cậu.Vừa rồi nó đâm vào lưng anh,tôi còn tưởng nó là một con chuột lớn.''

"Tôi vẫn chưa xin lỗi nó.''

"Meo ^^''

"dễ thương!''

Thấy con mèo nhỏ thực sự meo meo với mình,tâm trạng buồn bực ban đầu của cô đã lập tức tan biến,cô không nhịn đươc ngồi xuống ghế sofa khác,vươn ngón tay chêu chọc con mèo.Thấy mèo mập không phản kháng,cô càng thêm can đảm,nhẹ nhàng ôm nó đặt lên đùi,sờ lên bộ lông mềm mại,cô cảm thấy muốn hít một hơi.Vì vậy,cô hôn lên trán con mèo béo.

"Ơ!Lạ thật.''

"Chuyện gì vậy?''

Cô lại bế con mèo béo lên,cúi đầu ngửi đầu nó,cuối cùng nói:''Tại sao nó lại có mùi mì ăn liền?''

"....''

Tử Mặc thấy rõ hành động đang trêu mèo của cô,nếu nói với cô ấy rằng sở dĩ có mùi mì ăn liền là vì anh phun trúng lên,câu chuyện có lẽ sẽ kết thúc ở đây....

"A,chẳng lẽ Tiểu Mạn lấy trộm mì gói.''

"Tiểu Mạn,gọi là Tiểu Mạn.''

"Đúng vậy,em nhặt được,vừa vặn là Tiểu Mạn,cho nên tôi gọi nó là Tiểu Mạn.''

"Hay quá!Con mèo đúng như tên gọi của nó,trông rất tuyệt!Thảo nào nó ăn mì gói.''

Có thể diễn tả béo như này không.........

Tiểu Mạn có tính cách ngoan ngoãn và khá thoải mái khi được co trên nên ngoan ngoãn nằm trên vòng tay cô.

"Chị có cái tô vít nhỏ ở nhà không?''

"Không....''

'Vậy e trở về lấy ít dụng cụ.''



"Rất!Rất nghiêm trọng?''

Giống như tôi nghĩ,máy tính chỉ 'hơi lạnh' nhưng bác sĩ bảo 'phải mổ',chỉ cần lắng nghe bác sĩ!

Nhìn thấy vẻ mặt 'máy tính chết' của cô,cậu cũng làm theo lời nói:''Nghiêm trọng lắm!Em nghi là phần cứng có vấn đề,em tháo ra kiểm tra.''

"Phiền toái thì thôi vậy,phiền cậu lâu như vậy,mai cậu còn lên lớp,....''

"Không sao.So ra ngày đầu đi làm của chị quang trọng hơn.''

Thẩm Nhược Giai nghe điều này ấm áp trong lòng,nghĩ rằng cô thực sự may mắn khi gặp được một người hàng xóm tốt như vậy.Cậu lặng lẽ đứng dậy và rời đi,để lại con mèo ở nhà cô.

Tôi về phòng lấy hộp đồ nghề nhỏ tháo lắp máy tính,lục lọi trong đống linh kiện cũ lấy ra một ở cứng thể rắn đã thay trước đó còn mới 70% đến 80%...''

Khi anh quay lại,Nhược Giai đang gọt táo,Tử Mặc nhận ra rằng bàn tay của cô ấp áp như ngọc,mảnh mai,mềm mại,hoàn toàn phù hợp với miêu tả 'Người bên bờ như trăng,cổ tay phủ sương tuyết.'

"Ăn táo đi!''

Cô cắt táo gọt thành miếng nhỏ,còn chưa mua xoong nồi đành lấy hộp đựng cơm đựng trước,cũng không có tăm xỉa.Cách tiếp đón đơn giản như vậy khiến cô cảm thấy xấu hổ,nhưng cậu không để ý mà cảm thấy cô rất chân thành nên đưa tay lấy một miếng nếm thử.

"Rất giòn và ngọt!''Cô mỉm cười,nhìn cậu tháo dỡ máy tính của mình một cách gọn gàng,cảm thấy điều này rất tuyệt vời. Nhìn thấy bụi bên cách bộ phận bên trong,cô vô cùng kinh ngạc,thực ra cô thường xuyên lau bụi cho máy tính nhưng không ngờ rằng khu vực thực sự bị ảnh hưởng nặng nề lại nằm ở bên trong.

"Đó là chuyện bình thường,thỉnh thoảng nên quét bụi là tốt nhất,quá nhiều bụi cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất và khả năng tản nhiệt,Máy tính của chị đã sử dụng rất lâu rồi và chị chưa lắp đĩa thể rắn.Sau em sẽ cài cho chị một cái nó sẽ không bị kẹt như vậy.''

Cô phát hiện ra phần anh mang theo,vội vàng nói:''Thật xin lỗi đã làm phiền cậu sửa máy tính,cái này rất đắt,chị sẽ chuyển tiền cho em.''

Thấy cô kiên quyết,cậu không nói gì,lấy điện thoại mở QR Wechat.

"Chị,trước tiêng hãy thêm em trên Wechat.''

Nhìn có vẻ điềm tĩnh nhưng thật ra Tử Mặc rất lo lắng,đây là lần đầu tiên anh hỏi Wechat một cô gái, và người anh ấy muốn chính là chị gái.

"Được,nhớ cho qua.''

Qúa trình diêc ra suông sẻ như mong đợi,cô nhanh chóng lấy điện thoại mở Wechat quét mã QR để theem bạn bè.Tử Mjawc không nhìn nó và bình tĩnh đặt điện thoại qua một bên.