Cô Mãi Là Người Em Yêu

Chương 22



Nguyên buổi tối hôm ấy nó nhắn tin và điện thoại cho cô hoài nhưng không một hồi âm từ cô làm cho nó xót ruột vô cùng,  nó cứ trằn trọc không ngủ được chỉ mong trời mau sáng để đi học gặp cô xinh đẹp để giải thích tất cả.

Đến gần sáng nó mới chợp mắt được một xíu nhưng mệt quá khiến nó ngủ quên mất nên đi học trễ làm nó chạy trối chết.

Đến lớp lại học ngay tiết cô chủ nhiệm thân yêu nữa:

" làm gì học trễ vậy " cô Chủ nhiệm nghiêm mặt

" Dạ tại e ngủ quên nên đi trễ lần này, chắc chắn không có lần sau đâu cô " mặt nó như cún con đòi gặm xương vậy làm cho mấy đứa bàn ớn cả da gà.

" Hay quá ha tối lo bấm điện thoại nên ngủ quên chứ gì!  Vào lớp học đi còn lần sau nữa biết tay tui nha chưa " cô Thanh hâm dọa nó

" Dạ e biết rồi, e cảm ơn cô "nói rồi nó gật đầu xong đi về Chổ ngồi của nó

Nhưng nó vô lớp nhưng hồn noa chắc đi chơi rồi,  cứ nghĩ tới cô xinh đẹp của nó mãi thoi, cứ lo lắng rằng có giận nó buồn vì nó không,  hai người chỉ mới quay lại thoi nhưng lại làm cô giận vậy., nó thở dài ngao ngán

" Haizzzzzz"

" làm gì thở dài vậy má!  " con Yến hoi nó.

" có gì đâu mày ơi, tại chán thoi chứ không có gì "

" làm gì chán!  Không lo học cô Thanh kêu trả lời không được là mềm xương nha con "

" Tao mà làm gì trả lời không được chứ!  Cùng lắm là đứng thoi chứ gì đâu mà sợ "

" thoi ba xàm nhiêu đủ rồi lo học đi kìa " con Yến nói xong quay lên bản học tiếp.

Hai tiết Hóa trôi qua êm đềm không một xíu gợn sóng, cuối cùng cũng tới giờ ra chơi làm nó nôn nóng để chạy xuống phòng giáo viên Để gặp cô xinh đẹp của nó, khi chạy đến phòng gv nó không dám vào mà chỉ chạy lại Chổ nó hay ngồi để đợi cô đi ngang qua thoi.

Cuối cùng bóng dáng  nó mong ước cũng xuất hiện từ đằng xa, làm nó mong ngóng từ nảy đến giờ chờ mong mỏi mòn

Cô thì đi từ xa đã thấy bóng dáng nó ngồi ở Chổ quen thuộc đợi cô rồi nhưng khi đi ngang vẫn giả vờ bơ nó nhưng thật ra hôm qua giờ nhớ lắm nhưng vẫn còn bực vụ nó nói chuyện cọc lóc với cô, hôm qua nó điện thoại với nhắn tin cô đều biết hết nhưng vẫn làm giá, làm vậy cho nó bỏ tính cọc cằn đi,  nhưng giờ vừa nhớ lại vừa tội khi thấy ngồi dưới gốc cây đợi mình làm lòng cô vui lên không ít.

" Cô ơi e nè " nó chạy lại gần cô.

" có chuyện gì vậy " giả giọng lạnh lùng dù lạnh lùng là bản chất

" Cô còn giận e chuyện hôm qua hả,  sao e nhắn tin hay điện thoại cô không nghe máy vậy,  biết e lo cho cô lắm không hả " nó nắm lấy tay cô

" Ai mượn mấy người lo cho tui,  mấy người lo cái tính cọc cằn của mấy người đi cái đồ khó ưa " nói vậy chứ có phủi tay nó ra đâu

" Khó ưa vậy nhưng lại có người thương đó nha, mai thoi có người không thèm ưa nữa thì đi cho rồi " Nó buông tay cô ra rồi nhóm bước đi

" Đi đâu đó,  mới nói có xíu giận rồi hả "  níu tay nó lại kịp lúc

" Thì không ai ưa e đi chứ sao, ở lại làm gì trời không ai ưa thì đi kiếm người ưa vậy " nó lẫy thoi chứ vui muốn chết

" Hay lắm có người khác nên khó khăn cọc cằn với tui chứ gì!  Chứ có yêu thương gì tui đâu.  Thoi đi kiếm ngươi mấy ngươi thương đi " nói xong buông tay nó ra bước đi

Giờ nó mới hết chơi trò đùa dai vì cô giận thật rồi " Ây e đùa mà cô xinh đẹp ơi chứ ai yêu e ngoài cô đâu chứ ở đó mà hờn dỗi gì trời oi... E đùa chứ có muốn đi tìm ai ngoài cô đâu chứ "

" Mấy người hay lắm cứ tối ngày cọc cằn với tui còn với người khác thì ngọt ngào đồ ha,  thương yêu gì tui đâu chứ "

" E chỉ thương cô nhất thoi đừng nghĩ như vậy mà hiu hiu "

" Chỉ giỏi nịnh nọt là hay ! Cái miệng thì  hay lắm ha, bỏ đi cái tính cọc cằn đó đi nha, đồ khó ưa " tay cô chọt chọt mũi nó

" Khó ưa nhưng có người thương là được rồi Hehe " cười gian

" gian thấy ớn vậy đó trời ~ ai thương nổi "

Nó ghé sát lại tai cô nói khẻ " Mình cô thương e là đủ rồi ! Không cần ai ngoài cô thương e hết " rồi bất ngờ hôn nhanh vào má cô xong chạy đi mất dạng.