Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 23



Vừa rời khỏi phòng của câu lạc bộ, Tiết Cẩn liền ôm ngực thở dốc, chuyện vừa rồi đúng là khó có thể chấp nhận được. Kỷ nữ thần Kỷ Huyền--- người được omega cả trường yêu mến, xem là mục tiêu để nàng phấn đấu lại đi mua kẹo cho nàng, còn uy nàng ăn trước mặt mọi người, đúng là quá đáng sợ rồi. Mặc dù biết Kỷ Huyền thấy nàng uống thuốc đắng nên mới mua kẹo cho nàng, nhưng cũng không cần uy như vậy đi, Kỷ nữ thần cũng không lo lắng thiên hạ đại loạn chỉ vì một hành động tốt của nàng.

Đi dưới hàng liễu xanh, ánh nắng chiều màu cam nhạt phủ xuống mặt đất, sỏi đá cũng được khoác một lớp áo cam huyền ảo. Tiết Cẩn đá hòn sỏi nhỏ, lấy điện thoại trong túi ra xem, không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào cả. Khi nãy đang nói chuyện với nàng đột nhiên Huyễn Diệp Chí lại thoát mạng, không biết có xảy ra chuyện gì hay không.

Còn đương miên man suy nghĩ Tiết Cẩn lại nghe thấy tiếng giày cao gót, không cần đoán cũng biết là ai, nàng vẫn không dừng cước bộ, tiếp tục đi về ký túc xá của mình.

"Tiết Cẩn!"

Tiết Cẩn dừng cước bộ, không nhanh không chậm nói: "Chuyện gì?"

"Còn giả vờ?"

Tiết Hân tiến nhanh đến trước mặt Tiết Cẩn, điêu ngoa nói: "Rốt cuộc chị muốn làm cái gì? tôi biết chị ghen tỵ với tôi được làm công tước phu nhân nhưng chị cũng không phải đến mức cướp đi người yêu từ tay em gái mình đi? chị đừng mơ tưởng, Kỷ Huyền thật sự yêu tôi, chị ấy rất yêu tôi, nhất định sẽ không bị thứ nữ nhân lẳиɠ ɭơ như chị quyến rũ."

"Cô phát điên đủ chưa?" Tiết Cẩn lạnh lùng nói: "Tôi từ khi nào muốn cùng cô tranh đoạt? nếu cô có bản lĩnh thì không cần phải đến đây làm mấy cái trò uy hϊếp này, có phải hay không cô không tự tin vào bản thân mình giữ nổi ánh mắt của Kỷ sư tỷ?"

"Chị!?"

Tiết Hân giận đến mặt mũi nghẹn thành màu đỏ, tay vung lên tát Tiết Cẩn một cái, ồ ồ thở dốc.

"Đánh xong rồi đi?" Tiết Cẩn mặc dù rất đau, nhưng không muốn lộ biểu cảm thống khổ của mình ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Cô đánh tôi đồng nghĩa với việc tôi nói đều đã đúng vào sự thật, cô ngoài mặt nói mình là công tước phu nhân nhưng thật chất bản thân cũng không giữ được vào ánh mắt của Kỷ sư tỷ."

Tiết Hân run lên, tay siết lại thành đấm: "Tiết Cẩn chị đừng nghĩ bản thân mình có thể vào câu lạc bộ văn học, được gần gũi Kỷ Huyền là giỏi, tôi nói cho chị biết với cái vẻ bề ngoài tầm thường của chị, Kỷ Huyền sẽ không để mắt đến chị đâu!"

Tiết Cẩn như cười như không: "Tôi khi nào nói muốn lọt vào tầm mắt của Kỷ sư tỷ? tôi cũng không muốn cùng với loại người thích làm trò như cô tranh giành, như vậy chính là hạ thấp nhân phẩm của tôi!"

"Đồ khốn, chị vừa mới nói cái gì?!"

"Sao nào? còn muốn nghe lại nữa sao?"

Tiết Hân càng lúc càng không kiềm được lửa giận, xung động chạy đến nắm lấy cổ áo của Tiết Cẩn, vung tay muốn cào nát gương mặt nàng.

Tiết Cẩn vội nhắm mắt lại, nàng vốn dĩ đã không có gương mặt quá mức xinh đẹp, bị cào một cái cũng không to tát gì. Nhưng cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, Tiết Cẩn mở mắt ra nhìn, kinh ngạc không thôi.

Chẳng biết từ khi nào Kỷ Huyền lại xuất hiện ở trước mặt nàng, tay đang giữ lấy cổ tay của Tiết Hân, ánh mắt thâm trầm lãnh liệt.

Tiết Cẩn thầm than không ổn, lúc này sao Kỷ Huyền lại xuất hiện chứ!?

Tiết Hân có chút sợ hãi, nàng lùi lại một chút, thu lại dáng vẻ điêu ngoa vừa rồi, nhỏ nhẹ nói: "Kỷ Huyền, chị sao lại ở đây thế?"

"Cô vừa mới làm cái gì?"

"Ách... em..." Tiết Hân gượng cười: "Chỉ là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm?" Kỷ Huyền chau mày, lãnh liệt nói: "Chính mắt tôi nhìn thấy còn có thể là hiểu lầm sao?"

"Nhưng nếu thật như vậy thì sao?" Tiết Hân bất mãn nói: "Em mới chính là người yêu của chị a!"

"Cô khi nào là người yêu của tôi?" Kỷ Huyền bắt đầu không vui: "Cô rốt cuộc là ai?"

Trong nháy mắt gương mặt của Tiết Hân chuyển sang trắng bệt, Kỷ Huyền thật sự không biết nàng là ai sao?

Ở phía sau, Tiết Cẩn suýt chút đã cười ra tiếng, sau vụ này nhất định Tiết Hân sẽ không dám đi lung tung rêu rao mình là công tước phu nhân nữa.

"Em là Tiết Hân a, chị sao có thể hỏi em như vậy chứ?"

"Tiết Hân?"

Kỷ Huyền chợt nhớ Diệp Ân đã từng nhắc đến người này, nguyên lai người trước mặt nàng chính là em gái cùng cha khác mẹ với Tiết Cẩn.

"Phải a!" Tiết Hân bất mãn nói: "Chị sao có thể quên người ta được chứ?"

Kỷ Huyền không chút nể mặt nói: "Tôi quen cô khi nào?"

Gương mặt Tiết Hân nhanh chóng trướng hồng, xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn.

"Chị..."

Tiết Cẩn nhìn đồng hồ, trễ quá rồi, nếu bây giờ nàng không về Tốn Như và Tố Kiều lại mất công đi tìm nàng nữa. Không nán lại lâu, Tiết Cẩn nhanh chóng xoay người chạy đi, cũng không quan tâm đến chuyện giữa Kỷ Huyền và Tiết Hân.

Thấy Tiết Cẩn rời đi, Kỷ Huyền định đuổi theo, nhưng cổ tay lại bị Tiết Hân nắm lấy.

"Chị đi đâu vậy?" Tiết Hân nheo mắt, nói: "Đừng nói với em chị để ý thứ con gái xấu xí như vậy nha?"

"Câm miệng!"

Kỷ Huyền dứt khoát quay lại, trong mắt tràn ngập phẫn nộ: "Ai cho cô nói em ấy như vậy, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn gây sự với Cẩn thì đừng trách tôi độc ác!"

"Chị..."

Không để Tiết Hân nói hết, Kỷ Huyền liền xoay người rời đi.

Tiết Hân giận đến nghiến răng, giậm chân, đúng là chọc tức chết nàng mà!!!

...

"Tiểu Cẩn cậu đi đâu mới về vậy?"

Tốn Như chạy đến chỗ của Tiết Cẩn, giúp nàng xách balo, nhỏ giọng nói: "Đừng giận nữa mà, bọn mình cũng đâu biết kẹo đó do Huyễn Diệp Chí tặng cậu đâu."

"Mình khi nào giận các cậu?"

Tiết Cẩn tháo giày đặt lên kệ, xoay người ngồi xuống ghế, mệt mỏi nói: "Mình phải làm xong bài phân tích mới về được cho nên có hơi lâu."

"Mình còn tưởng cậu giận bọn mình nữa." Tố Kiều đưa cốc nước cho nàng, nói: "Nhìn sắc mặt cậu kìa, đã tái thành như vậy rồi, có sao hay không a?"

"Không có chuyện gì đâu, trong người có điểm không thoải mái, cũng không có vấn đề gì lớn." Tiết Cẩn cầm lấy cốc nước uống một ngụm, nhìn quanh, hỏi: "Các cậu chưa đi ăn tối nữa sao?"

"Đang đợi cậu." Tốn Như kéo ghế ngồi xuống, chống cằm: "Nhưng mình lại quên mất cậu có người lo cho rồi, còn cần đi chung với bọn mình nữa đâu."

Tiết Cẩn sặc nước, vỗ ngực ho vài tiếng, trừng mắt nhìn Tốn Như: "Không được nói bậy."

"Nga, nói bậy?" Tố Kiều bĩu môi: "Huyễn Diệp Chí ngày nào cũng mua đồ ăn cho cậu, cậu bệnh chị ấy cũng biết mà mua thuốc, còn sợ cậu uống thuốc đắng mà mua cả kẹo nữa, có khi nào chị ấy thích cậu hay không?"

Huyễn Diệp Chí thích nàng sao?

Gương mặt Tiết Cẩn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, xấu hổ đến mức cả vành tai cũng đỏ lên. Huyễn Diệp Chí chăm sóc cho nàng rất tốt, mỗi yêu cầu của nàng đều không tự chối, như vậy là có tình cảm với nàng sao? Nhưng Tiết Cẩn lại chợt nhớ đến một chuyện, Huyễn Diệp Chí từng nói với nàng là nàng ấy đã có người trong lòng, bởi vì người đó quá thiên chân cho nên nàng ấy không nói ra, như vậy chính là không phải nàng rồi.

Tiết Cẩn thở dài một tiếng, nói: "Huyễn Diệp Chí chị ấy không có thích mình."

"Sao cậu lại khẳng định như vậy?" Tốn Như bĩu môi: "Chị ấy quan tâm cậu như vậy không thích cậu thì là gì?"

"Không phải đâu, chị ấy có người trong lòng rồi." Tiết Cẩn yếu ớt nói: "Chị ấy nói người đó quá thiên chân vô tà cho nên không nói ra cho người đó nghe, người đó còn rất hoàn mỹ nữa."

"Nga, như vậy chị ấy xem cậu là gì?" Tố Kiều bất mãn nói: "Là thế thân sao?"

Tiết Cẩn buồn bã xoay người nằm xuống giường, không có trả lời.

"Tiểu Cẩn cậu đừng buồn, nếu như vậy thì cậu đừng liên lạc với Huyễn Diệp Chí nữa là được rồi."

"Mình không có buồn..."

Tuy ngoài mặt nói bản thân không buồn, nhưng Tiết Cẩn vẫn cảm thấy khó chịu, cảm giác này là gì thế?

Tố Kiều và Tốn Như ở bên cạnh nói điều gì đấy, nhưng Tiết Cẩn một câu cũng không nghe thấy, chỉ mãi mê theo đuổi những suy nghĩ của mình.

Có lẽ đói rồi, Tố Kiều và Tốn Như cũng rời khỏi ký túc xá đi xuống canteen ăn tối. Tiết Cẩn lại không muốn đi, nằm ở trên giường dùng chăn phủ kín đầu lại, trong lòng không vui, cái gì cũng không muốn ăn.

Rốt cuộc Huyễn Diệp Chí xem nàng là cái gì?

Quan tâm nàng, chăm sóc cho nàng, rồi lại đợi đến lúc nàng bắt đầu có suy nghĩ quá phận lại nói bản thân đã có người trong lòng, chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt nàng. Không tự nhận bản thân quá hoàn mỹ, nhưng rốt cuộc có người tốt hơn cả nàng sao? mọi người ai cũng đều nói tính tình nàng ngoan hiền dễ bảo, còn rất biết nghe lời, trên đời này thật sự vẫn có người so với nàng còn ngoan hiền, dễ bảo hơn sao?

Càng nghĩ càng không thông suốt, Tiết Cẩn vùi đầu vào gối rêи ɾỉ, thật sự là đau đầu quá đi a!!!

Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, theo bản năng Tiết Cẩn liền nhảy xuống giường chộp lấy điện thoại, quá trình diễn ra không đến năm giây. Tự trách bản thân một chút tiền đồ cũng không có, cứ hễ nghe tiếng chuông điện thoại liền chạy đến ngay, còn sợ Huyễn Diệp Chí chờ nàng quá lâu.

[Cẩn, đã nhận được thức ăn tối chưa?]

Tiết Cẩn còn chưa kịp trả lời bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, nói: "Tiền bối chị đợi em một chút."

Nói xong, Tiết Cẩn vội cầm theo điện thoại chạy ra ngoài mở cửa.

Là Trương sư tỷ, nàng đưa túi đồ cho Tiết Cẩn: "Tiết Cẩn, của em đây."

"À, vâng, cảm ơn sư tỷ rất nhiều."

"Không có gì."

Đợi Trương sư tỷ đi xong, Tiết Cẩn vội đóng cửa lại, cầm túi đồ đi vào phòng.

"Tiền bối em nhận được rồi."

[Chị có chút việc nên để em đợi lâu rồi.]

"Không sao đâu, em cũng chưa đói."

Tiết Cẩn ngồi xuống ghế, kéo laptop lại gần, mở nguồn: "Tiền bối, chị nói gửi bản vẽ cho em, nhưng đến giờ em vẫn chưa nhận được."

[Chị đã gửi rồi đấy, có lẽ vẫn chưa thông báo.]

Nhấp chuột vào vài trang mạng, Tiết Cẩn cũng tìm ra, mỉm cười nói: "Tìm ra rồi."

[Em giúp chị chọn ra một mẫu bìa đi.]

"Ách..."

Tiết Cẩn nhìn tất cả những bản vẽ bìa được gửi đến, mẫu nào cũng đều rất đẹp, muốn lựa ra một trong tất cả những thứ đó cũng rất khó.

"Tiền bối, cái nào cũng rất đẹp, em không biết phải chọn thế nào."

[Cứ như vậy đi, em chọn những mẫu bìa em thích nhất đi.]

"Vâng."

Tiết Cẩn loay hoay một hồi cũng lựa được năm mẫu bìa ưng ý nhất, sau đó gửi lại cho Huyễn Diệp Chí. Nhưng đột nhiên Tiết Cẩn cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng đây là sách của Huyễn Diệp Chí, sao nàng lại là người chọn mẫu bìa chứ?

"Tiền bối, đây là sách của chị mà, tại sao chị không tự chọn mẫu bìa bản thân ưng ý chứ?"

[Không phải cả chị cũng đều do em quyết định sao? quyết định một mẫu bìa cũng không phải lớn lao gì.]

"Ách... tiền bối..."

Tiết Cẩn nâng tay sờ lên mặt mình, đều nóng thành như vậy rồi, nàng vội vã lắc đầu.

Không được! Tiền bối đã có người yêu rồi, nàng không thể có suy nghĩ đó được!

[Sao thế?]

"Không có gì..."

Tiết Cẩn yên lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiền bối, sau này chị không cần mua đồ ăn cho em nữa đâu, em tự lo cho bản thân mình được."

Nàng cũng không muốn trở thành một người thế thân cho người khác, ngốc lắm...

Bên đầu dây kia mãi cũng không có trả lời, Tiết Cẩn thở dài một tiếng, hạ điện thoại xuống muốn tắt máy.

[Cẩn, chị vốn muốn lo cho em, cả đời này đều muốn lo cho em, em bảo chị đừng lo cho em, chị thật sự không làm được.]

Hốc mắt Tiết Cẩn rất nhanh đỏ lên, lấy tay che miệng lại, tiếng nức nở cũng không dám thoát ra ngoài. Huyễn Diệp Chí nói những lời này để làm gì? là muốn thể hiện bản thân là một đàn chị tốt hay là muốn thể hiện bản thân có thể chăm sóc tốt cho nàng rồi sẽ chăm sóc tốt cho người yêu của nàng ấy?

Nhưng tất cả đều đã không quan trọng nữa, dù thế nào đi nữa, Tiết Cẩn vẫn tin, Huyễn Diệp Chí sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy.

"Tiền bối, em muốn gặp chị..."

Ở bên kia, Kỷ Huyền rơi vào trầm mặc.

Ánh trăng treo trên cao nhẹ nhàng phủ thứ ánh sáng vàng huyền ảo lên tấm kính mỏng, lác đác rơi xuống sàn nhà thứ ánh sáng lung linh đó. Ngoài trời đổ một trận mưa rào, mưa hất vào tấm kính rồi trượt dài xuống, hơi nước đọng lại bám trên mặt kính.

Thứ âm thanh huyên náo đều đã để lại ở phía sau, trong căn phòng này, chỉ có một mình Kỷ Huyền, cùng tiếng nói nhẹ nhàng du dương của Tiết Cẩn.

Trong mắt Kỷ Huyền lóe lên tia phiền muộn, nàng cũng rất muốn gặp Tiết Cẩn, nói cho nàng ấy biết, nàng cũng rất muốn gặp nàng ấy. Nhưng hiện tại nàng vẫn còn gặp chút rắc rối với Tiết Hân, nếu bây giờ nàng xuất hiện, Tiết Cẩn sẽ nghĩ nàng là kẻ một chân đạp hai thuyền, không thật tâm với nàng ấy.

Âm thầm trút một tiếng thở dài, Kỷ Huyền cầm điện thoại lên, dịu dàng nói: [Lúc này vẫn chưa được, chị vẫn chưa sắp xếp được thời gian.]

"Vậy à..."

Tiết Cẩn ngồi ngây người ra rất lâu, cuối cùng cũng đáp lại một lâu: "Vậy em không làm phiền chị nữa."

Không để bên kia trả lời, Tiết Cẩn đã cúp máy, đem điện thoại ném lên giường.

Tại sao lại khiến mọi chuyện trở nên không vui như vậy chứ?

Tiết Cẩn thở dài một tiếng, nằm dài trên bàn, có lẽ cả nàng và Huyễn Diệp Chí đều cần có một chút thời gian để suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.