Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 15: Không được chơi game thụ động!



Thời điểm Diệp Ngọc Tinh đi theo Lâm Chỉ đến phòng ăn thì cũng đã quá giờ ăn rồi, có vài người đang ngồi rải rác trong phòng ăn, họ đều là những gương mặt mà Diệp Ngọc Tinh quen thuộc.

Diệp Ngọc Tinh cảm giác khi mình đi vào, bọn họ đã nhìn chằm chằm vào mình giống như một loài dã thú nào đó vậy, mà mình lại chính là con mồi nhỏ đáng thương đó. Cậu rùng mình sợ hãi trước trí tưởng tượng của mình.

Eugene hiếm thấy ở lại phòng ăn sau bữa cơm, xem ra là đang chờ Diệp Ngọc Tinh, khuôn mặt y vẫn tái nhợt như vậy, nhưng bây giờ vẻ yếu ớt bệnh tật này đã không còn khơi gợi được sự đồng cảm của cậu nữa.

Eugene nhìn Diệp Ngọc Tinh, dịu dàng nói:

“Bé cưng, lại đây.”

Nhưng Diệp Ngọc Tinh nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Eugene xong, do dự một lúc, cuối cùng đã đi đến bên cạnh Tả Khâu ở đối diện mình. Trong khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Eugene chợt biến mất, sắc mặt trở nên xấu xí chết người, Diệp Ngọc Tinh sợ hãi run cả người.

Tả Khâu nắm lấy tay cậu như trấn an:

“Không sao đâu, Ngọc Tinh.”

Anh ngước mắt lên đối diện với Eugene, bầu không khí căng thẳng kéo dài một lúc, Eugene đã thu hồi ánh mắt trước. Y đứng dậy khỏi ghế, ho nhẹ vài cái rồi bước về phòng.

Diệp Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Diệp Ngọc Tinh không dám chạy lung tung, theo sát Tả Khâu như một người hầu nhỏ vậy.

Tả Khâu ôn hòa xoa đầu cậu:

“Ngọc Tinh, lần sau đừng chạy lung tung nữa.”

Diệp Ngọc Tinh muốn phản bác rằng mình không có chạy lung tung, nhưng cậu nghĩ đến mình “làm chuyện tốt” cứu Eugene rồi bị lừa, chỉ đành chột dạ ậm ừ gật đầu. Cậu chán nản cúi đầu, không tự giác lộ ra vẻ ấm a ấm ức. Ai mà ngờ được cả một đám người ở đây giỏi lừa gạt ngươi ta đến như vậy đâu chứ?

Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên:

“Đúng rồi! Tả Khâu, Eugene có thể điều khiển cơ thể của người khác, nhưng tại sao thẻ bài lại bảo là chọn sai vậy?”

Nhìn biểu cảm nghiêm túc xen lẫn nghi hoặc của Diệp Ngọc Tinh, Tả Khâu chớp mắt, như đang tự hỏi một lúc mới chậm rãi nói:

“Ngọc Tinh, chúng ta cũng đã bị kéo vào cái thời không kỳ quái này rồi, sẽ chẳng có gì lạ nếu xảy ra thêm chuyện nào đó nữa. Nói không chừng trong cuộc sống hiện thực cũng có những người có dị năng như Eugene đấy?”

Diệp Ngọc Tinh có chút sững sờ, cảm thấy thế giới quan của mình đã bị đánh vào một cú thật mạnh, trong lòng cậu có chút hoài nghi, nhưng người nói lời này lại là Tả Khâu luôn giúp đỡ cậu, nên cậu chỉ có thể ấp úng nói:

“Vậy à? Vậy thì làm sao để phân biệt loài người và dị tộc đây?”

Tả Khâu an ủi cậu:

“Anh nghĩ manh mối về dị tộc chắn chắn được giấu trong lâu đài, đã là trò chơi thì không thể nào lại không giải được.”

Diệp Ngọc Tinh gật đầu, nâng cao tinh thần tiếp tục đi theo Tả Khâu trong lâu đài cổ để tìm kiếm thứ có thể gọi là manh mối. Lâm Chỉ nói rất đúng, chỉ khi tìm ra dị tộc, giành được chiến thắng trong trò chơi mới có thể rời khởi trò chơi này.

Cậu thầm nghĩ trong lòng: Tần Hạc Minh không phải dị tộc, Eugene cũng không phải, chắc chắn là Tả Khâu cũng không phải, chỉ cần loại trừ thêm mấy người nữa thôi, đáp án đã ở rất gần rồi.



Diệp Ngọc Tinh nhìn cuốn sách mỏng nằm sát khe hở sau bàn, gọi Tả Khâu:

“Tả Khâu! Anh lại đây xem thứ này đi.”

Cậu dùng ngón tay moi cuốn sách nhỏ ra, phát hiện là một quyển truyện tranh, trên bìa ghi: 《Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn》.



Diệp Ngọc Tinh có chút thất vọng, cậu không ngờ nó chỉ là một quyển truyện cổ tích bình thường, cậu vốn định đặt nó lại chỗ cũ, nhưng rồi cậu nghĩ tại sao lại có người sẽ đặt một quyển truyện cổ tích ở một nơi kín đáo như vậy chứ.

Diệp Ngọc Tinh đang định mở ra, nhưng khi Tả Khâu nhìn thấy bìa sách, sắc mặt anh lập tức cứng lại, vội vàng cầm lấy cuốn truyện tranh từ trên tay cậu:

“Ngọc Tinh, xem ra nó chỉ là một cuốn truyện cổ tích bình thường mà thôi.”

“Phải không?”

Diệp Ngọc Tinh nghĩ nghĩ:

“Không sao, dù sao cũng rảnh mà, để em xem thử bên trong có manh mối gì không.”

Tả Khâu mỉm cười:

“Chúng ta hãy tìm ở nơi khác đi, đừng phải lãng phí thời gian ở đây chỉ để đọc một cuốn truyện cổ tích bình thường chẳng có gì lạ.”

Diệp Ngọc Tinh cảm thấy đôi khi giác quan thứ sáu của mình khá là nhanh nhạy, ví dụ như hiện tại, trực giác mách bảo cậu rằng cuốn truyện cổ tích kia có điều gì đó không ổn, vì thế vẫn kiên trì bảo rằng:

“Không sao đâu, em có thể vừa đi vừa đọc mà.”

Tả Khâu nhìn cậu một lúc, cuối cùng chỉ có thể thở dài:

“Thôi được rồi, anh sẽ chờ em đọc xong.”

Diệp Ngọc Tinh nhận lấy cuốn truyện cổ tích và mở ra, đúng thật là truyện cổ tích 《Công Chúa Bạch Tuyết》.

Bạch Tuyết được thợ săn do Hoàng Hậu cử đến tha cho, cô đi vào rừng và gặp được 7 chú lùn lập dị. Cốt truyện diễn ra tiếp theo trong câu chuyện giống y hệt với những gì mà Diệp Ngọc Tinh đã biết.

Diệp Ngọc Tinh có chút thất vọng, nhưng vẫn muốn đọc hết cuốn truyện này.

“Ể?”

Diệp Ngọc Tinh nhìn diễn biến tiếp theo của câu chuyện, lộ ra biểu cảm lạ lùng.

Tả Khâu nghiêng người sang:

“Sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh đưa quyển truyện tranh đến trước mặt Tả Khâu, chỉ cho anh xem:

“Kỳ lạ thật đấy, anh coi chỗ này đi. Hoàng Hậu cho Bạch Tuyết ăn táo độc, bị 7 chú lùn phát hiện và ngăn cản kịp thời, sau đó bà ấy đã bị giết chết. Đây không giống với cốt truyện 《Công Chúa Bạch Tuyết》 bình thường.”

Tả Khâu chớp chớp mắt:

“Phải không, có lẽ là tác giả đã biên soạn khác đi một chút?”

Diệp Ngọc Tinh lại lật khúc sau xem tiếp, lộ ra vẻ mặt càng lúc càng kinh ngạc. Diễn biến câu chuyện thật sự là quá kỳ lạ, hoàng tử cũng không xuất hiện, mà Bạch Tuyết và 7 chú lùn lại nhìn thấu gương mặt thật của Hoàng Hậu, rồi câu chuyện dừng lại ở đây, những trang còn lại đã bị xé mất rồi.

Diệp Ngọc Tinh nhìn phần bị xé xuống:

“Phần còn lại đâu nhỉ? Sao lại bị xé mất rồi?”

Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Tả Khâu, em cảm thấy manh mối về dị tộc có lẽ đang được giấu trong phần cốt truyện bị xé mất.”

Tả Khâu nhìn phần bị xé mất, lộ ra vẻ suy tư:



“Em nói rất đúng, vậy tiếp theo chúng ta đi tìm những trang giấy này đi?”

“Được đó!”

Diệp Ngọc Tinh đã tìm được thứ có thể coi là manh mối, cho nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Cậu đi đằng trước Tả Khâu với đầy tinh thần chiến đấu, giống như một chú gà trống nhỏ kiêu hãnh vậy.

“Ngọc Tinh.”

Tả Khâu đi ở đằng sau Diệp Ngọc Tinh, gọi cậu một tiếng, Diệp Ngọc Tinh hơi quay lại:

“Hửm? Sao vậy?”

Tả Khâu nhìn vào đôi mắt của Diệp Ngọc Tinh rồi đột nhiên nhích lại gần cậu, ngay khoảnh khắc đó, Diệp Ngọc Tinh đã cho rằng anh muốn hôn mình, cậu mở to hai mắt nhìn. Nhưng thời điểm gần chạm vào má cậu thì Tả Khâu đã dừng và lại đứng thẳng lên.

“Ngọc Tinh, trên tóc em có gì này.”

Tả Khâu đưa tay cho Diệp Ngọc Tinh xem thứ được lấy xuống từ trên đầu cậu, nó là một sợi lông động vật màu trắng bạc.

Tả Khâu hơi cụp mắt nhìn sợi lông trong tay, nhẹ giọng nói:

“Lạ quá, ở đây có động vật sao?”

Diệp Ngọc Tinh sững người một lúc, cậu nhớ ra sợ lông này đến từ đâu, mặt đỏ lên:

“…… Không, không biết nữa.”



Mặc dù họ đã có mục tiêu, nhưng Diệp Ngọc Tinh và Tả Khâu tìm cả một ngày trong lâu đài cũng không tìm thấy những trang còn lại. Diệp Ngọc Tinh có chút uể oải, cậu rầu rĩ không vui mà ăn xong bữa tối, chờ đợi cuộc bỏ phiếu vào lúc 7 giờ tối như thường lệ.

Giọng nữ lại xuất hiện đúng giờ, Diệp Ngọc Tinh cầm lấy tờ giấy trắng trước mặt đọc thầm bỏ quyền.

Không ngờ, sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, giọng nữ cảm thấy khó tin mà đã nói chuyện to tiếng:

“Thế mà lại là tám phiếu trắng!”

Diệp Ngọc Tinh gần như có thể mường tượng ra chủ của giọng nói đã tức giận đến mức nào.

“Không được chơi game thụ động! Không được chơi game thụ động! Mấy con quỷ lười các người! Ngu ngốc! Tức chết tôi rồi! Bây giờ sẽ mở ra phó bản trừng phạt của game!”

Khoảnh khắc Diệp Ngọc Tinh nghe thấy những lời này, trước mắt cậu tối sầm lại, mất đi ý thức.

____ ____ ____

Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:

[Hộp đen]: Xin hãy tôn trọng luật chơi mà tôi đã dày công nghĩ ra.



Đôi lời từ tác giả:

May mà không có mấy trang còn lại, nếu không Tả Khâu sẽ phải xé rách da mặt của mình rồi.

Mà sao Lâm Chỉ lại rụng lông vậy chứ, chậc.

- Hết chương 15-