Diệp Ngọc Tinh và Percy nhìn thấy Mary trong phòng chứa đồ.
Diệp Ngọc Tinh sắc mặt trắng bệch nhìn Mary nằm trên mặt đất với cái bụng đã bị mổ, máu tươi đang chảy đầy trên nền đất.
Percy bước lên, ngồi xuống xem xét một lúc, rồi quay lại kéo tay Diệp Ngọc Tinh:
"Ngọc Tinh, trái tim của cô ấy biến mất rồi."
"Trái tim?"
Diệp Ngọc Tinh ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí, kiềm lại cảm giác muốn nôn mửa:
"Khi mới bắt đầu, trò chơi đã nhắc tôi là, đám hầu gái cùng vào đây làm việc với tôi lúc đầu đa số đều mất tích không lý do, rốt cuộc chỉ còn lại mỗi tôi và Mary. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân đám hầu gái lúc trước mất tích?"
Percy thấy sắc mặt của Diệp Ngọc Tinh tệ đi, liền kéo tay cậu đi ra khỏi phòng chứa đồ, rồi đóng cửa phòng chứa đồ lại chặn mùi máu tươi đang tràn ra ngoài:
"Có vẻ là như thế. Vậy chắc hẳn nhiệm vụ của em là phát hiện bí mật về sự mất tích của đám hầu gái và tìm ra hung thủ. Ngọc Tinh, em có manh mối nào không?"
Diệp Ngọc Tinh mờ mịt lắc đầu:
"Tôi không biết, nhưng Eugene đã nói là nếu tôi không tìm thấy đáp án, thì cứ đến nhà thờ tìm anh ấy."
Percy hơi cụp mắt nhìn cậu:
"Vậy giờ em muốn đi tìm cậu ta sao?"
Diệp Ngọc Tinh khẽ cắn môi:
"Tôi không muốn đi......"
Cậu đấu tranh một lúc cuối cùng hạ quyết tâm đặt cược một phen:
"Chúng ta hãy đi tìm Moore đi! Tôi muốn tự tìm thấy đáp án."
Percy vẫn nhìn Diệp Ngọc Tinh với nụ cười ôn hòa cưng chiều như cũ, lông mi cong dài làm cho dưới mắt y xuất hiện một bóng mờ:
"Được, em chỉ cần làm chuyện mà mình muốn làm, đừng lo lắng về hậu quả, xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ giúp em."
-
Diệp Ngọc Tinh và Percy tìm thấy Moore bên ngoài nhà gỗ, hắn đang buồn chán ngồi dưới đất, mắt khép hờ ngủ gà ngủ gật, hình như đang chờ trò chơi kết thúc.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, Moore lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh cùng Percy đi tới:
"Đang làm gì vậy?"
Diệp Ngọc Tinh căng thẳng liếm môi:
"Moore, anh có biết trước đó tại sao hầu gái biến mất không?"
Moore hơi nhướng một bên mày:
"Hầu gái? Không biết, thiết lập trò chơi của tôi không phải là giải câu đố."
Diệp Ngọc Tinh nói:
"Vậy...... Vậy anh có thể nói cho tôi biết nhiệm vụ của anh là gì không?"
Moore chẳng chút quan tâm nói:
"Báo thù, giết chết chủ trang viên."
Diệp Ngọc Tinh kinh ngạc hỏi:
"Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa?"
Moore vẫn là dáng vẻ chẳng chút quan tâm như cũ:
"Chưa. Tôi không rảnh mà đi làm cái nhiệm vụ nhàm chán nhưng cũng buồn cười đó. Nhưng ngược lại là cậu đấy, bé người hầu, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa?"
Hắn lại như nghĩ đến điều gì đó mà hơi ngẩng đầu lên, tự hỏi tự trả lời:
"Nếu cậu đã đến đây tìm tôi, vậy thì rõ ràng là chưa hoàn thành."
Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại:
"Anh không lo nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt sao?"
Moore cười lạnh một tiếng, giống như đang giễu cợt sự ngây thơ của Diệp Ngọc Tinh:
"Bé người hầu, không phải ai cũng giống cậu, giống như một miếng bánh ngon ngọt, mềm mềm, chỉ cần có người nhìn thấy thì sẽ bị cắn một cái. Tôi không muốn chơi, cho nên tôi sẽ không chơi. Chỉ có tôi mới có thể đưa ra quy tắc cho mình."
Hắn chống tay lên nền đất đứng dậy, liếc mắt nhìn sắc trời một cái, trước sắc mặt xám như tro tàn của Diệp Ngọc Tinh, bảo rằng:
"Bé người hầu, đã đến lúc trò chơi kết thúc rồi."
-
Sau khi Diệp Ngọc Tinh nghe Moore nói chuyện một lúc, cảnh tượng trước mắt cậu đã chìm vào bóng tối như cảnh phim kết thúc, sau đó lại từ từ sáng lên. Cậu thấy mình đang ở trong một không gian trắng xóa, nhìn xung quanh chỉ là một khung cảnh trắng xóa vô tận không có ranh giới.
Diệp Ngọc Tinh đã mờ mịt lại khủng hoảng, cậu ngây ra một lúc, mãi đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai thì mới phản ứng lại.
- - đó là giọng nữ của trò chơi.
"Xin chào, Diệp Ngọc Tinh. Tuy rằng cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ trò chơi của mình, nhưng vì cậu đã tìm ra manh mối được che giấu là 《Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn》, nên tôi sẽ tặng cho cậu một phần thưởng nhỏ."
Nói xong, một chiếc gương nhỏ đã xuất hiện và lở lửng trước mặt Diệp Ngọc Tinh.
[Tên đạo cụ: Gương thần của Bạch Tuyết (vật phẩm dùng một lần)]
[Cách sử dụng: Đọc câu thần chú "Gương thần gương thần, hãy nói cho tôi biết thân phận thật của xx" để xem thẻ thân phận của đối phương.]
-
Diệp Ngọc Tinh mở mắt ra lần nữa, lúc này cậu đã quay lại đại sảnh, nơi mình đứng trước khi bước vào phó bản Trang Viên Cổ Tích của game.
[Nhiệm vụ đã thất bại, hình phạt sẽ bắt đầu ngay bây giờ.]
Không đợi Diệp Ngọc Tinh phản ứng lại, một thanh kiếm khổng lồ đã xuất hiện trên đầu cậu. Khi cậu nghe thấy tiếng động mà ngẩng đầu lên, thì chỉ nhìn thấy được dư ảnh khi thanh kiếm dài chém xuống. Cậu biết mình nên né tránh, nhưng cơ thể cậu lại không kịp phản ứng, chỉ có thể mặc cho cơ thể mình cứng còng tại chỗ. Diệp Ngọc Tinh chưa bao giờ đến gần cái chết như lúc này, nhưng điều kỳ lạ là cậu lại không cảm thấy sợ cho lắm.
Song, cơn đau khi bị chém làm đôi lại không đến như cậu tưởng tượng, sau khi bị lực tác động đẩy ra xa, Diệp Ngọc Tinh đã sững người một lúc, sau đó cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tả Khâu ngã vào trong vũng máu.
____ ____ ____
Tả Khâu: Bắt đầu tỏ vẻ đáng thương.
-
Nhiệm vụ của mọi người như sau:
Tần Hạc Minh (chủ trang viên): Bảo vệ danh tiếng của trang viên, giết những người vào trang viên để tìm ra bí mật, ngăn chặn không để cho sự thật về cái chết của nữ tu bị phát hiện. (thất bại)
Percy (bà chủ): Bảo vệ bí mật của bà chủ. (thất bại)
Adonis (cậu chủ): Tìm ra thân thế sự thật của mình. (thành công)
Moore (con riêng): Giết chủ trang viên, báo thù cho mẹ. (thất bại)
Eugene (cha xứ): Giết cậu chủ và bà chủ, bảo vệ thân phận cha xứ và danh tiếng của mình. (thất bại)
Tả Khâu (bác sĩ): Hoàn thành nhiệm vụ giết người giúp việc để lấy mẫu tim. (thành công)
Lâm Chỉ (quản gia): Tìm xác chết đã biến mất. (thành công)
Diệp Ngọc Tinh (hầu gái): Tìm ra sự thật về sự mất tích của người giúp việc. (thất bại)
-
Tác giả hèn mọn, vui trong đau khổ: Rốt cuộc cũng lật sang trang mới rồi.