Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 39



Sáng thức dậy, Diệp Ngọc Tinh vẫn còn hơi choáng váng, cậu mơ màng híp mắt mò mẫm đứng lên. Đang định kêu Tả Khâu dậy thì cậu cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm áp vào trán mình.

“Buổi sáng tốt lành, Ngọc Tinh.”

Diệp Ngọc Tinh lập tức tỉnh táo lại, cậu mở mắt ra nhìn thấy Tả Khâu đang chống tay lên giường ngồi bên cạnh mình, với một cười trên khóe môi, anh xoa nhẹ mái tóc xoăn của cậu:

“Có thể đỡ anh đi rửa mặt không?”

Diệp Ngọc Tinh nhẹ nhàng “a” một tiếng, gật đầu. Mấy ngày hôm trước, khi Diệp Ngọc Tinh đỡ Tả Khâu đi vào phòng tắm thì tâm thái vẫn còn bình thản, nhưng từ sau đêm qua, khi lồng ngực ấm áp của Tả Khâu áp vào sau lưng cậu, Diệp Ngọc Tinh luôn cảm thấy trong lòng có chút nóng lên.

Trước khi vào trò chơi, Diệp Ngọc Tinh còn có thể không chút do dự nói mình là trai thẳng. Thế nhưng từ sau khi tự nguyện nhận lấy nụ hôn của Percy, Diệp Ngọc Tinh cũng bắt đầu nghi ngờ xu hướng tính dục của mình rồi.

Đúng rồi! Percy!

Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nghĩ đến Percy, cảm giác nong nóng dưới đáy lòng và chút ái muội với Tả Khâu cũng chợt biến mất. Cậu có chút đau đầu mà kéo tóc mình.

“Ngọc Tinh, làm sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, Tả Khâu đã rửa mặt xong, từ trên cằm nhỏ xuống vài giọt nước, sắc mặt anh có chút tái nhợt, nhưng vẫn để lộ ra vẻ lo lắng. Diệp Ngọc Tinh theo bản năng mà đỡ lấy anh, sau vài giây mới trả lời:

“Không có gì…… Chỉ là nghĩ tới một chuyện thôi.”

Diệp Ngọc Tinh nhận thấy Tả Khâu dựa sát vào mình, anh ôn hòa nói:

“Có chuyện gì sao? Có thể nói với anh không?”

“……”

Diệp Ngọc Tinh do dự một chút, cậu không biết nên nói như thế nào, nếu nói cho Tả Khâu rằng mình thích Percy, vậy Tả Khâu phải làm sao bây giờ? Cuối cùng, Diệp Ngọc Tinh khẽ cắn môi, trốn tránh nói:

“Một số chuyện nhỏ liên quan đến trò chơi, em đang nghĩ về manh mối của 《Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn》.”

Tả Khâu nhìn Diệp Ngọc Tinh, lộ ra vẻ suy tư:

“Ngọc Tinh, em có biết khi em nói dối thì sẽ làm một số động tác nhỏ không?”

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác hỏi:



“Gì cơ?”

Tả Khâu cụp mắt nhìn cậu một hồi, rồi nhẹ nhàng thở dài:

“Không có gì, nếu em không muốn nói, vậy quên đi.”

Anh đưa tay nắm nhẹ cằm Diệp Ngọc Tinh:

“Nhưng mà, chờ đến thời cơ thích hợp, em sẽ nói cho anh biết, đúng không?”

Diệp Ngọc Tinh gật đầu, cậu nhìn khuôn mặt gần sát của Tả Khâu, do dự một chút rồi vẫn hơi nghiêng mặt tránh khỏi nụ hôn của anh:

“…… Tả Khâu, để em đỡ anh về nghỉ ngơi.”

Diệp Ngọc Tinh căn bản không dám nhìn biểu cảm của Tả Khâu, cậu đợi trong chốc lát, mới nghe thấy giọng anh:

“Được, anh ở trong phòng chờ em.”

Diệp Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng nảy lên một chút cảm giác ý náy với Tả Khâu.



Từ sau khi Tả Khâu bị thương, mỗi lần Diệp Ngọc Tinh phải ăn cơm một mình là một lần thử thách khó khăn, ví dụ như hiện tại.

Diệp Ngọc Tinh cảm nhận được có bàn chân cọ vào đùi mình dưới gầm bàn, tay cậu run nhẹ, đũa đụng vào đĩa sứ trắng phát ra thanh âm giòn giã.

Percy ngồi bên trái cậu ngẩng đầu:

“Ngọc Tinh, sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh quay đầu, sau khi xem xét biểu cảm của Percy, đoán ra bàn chân đó không phải của y, cậu buồn rầu nói:

“Không có gì.”

Sau khi nói xong câu đó, bàn chân kia lại càng to gan hơn, nó lần mò dọc theo theo bắp chân giẫm lên đùi Diệp Ngọc Tinh. Mí mắt Diệp Ngọc Tinh giật giật, cậu hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Chỉ đang ngồi bên phải mình một cái.



Lâm Chỉ: “?”

Lâm Chỉ cảm thấy khó hiểu, kỳ quái nhìn cậu một cái:

“Gì vậy?”

Diệp Ngọc Tinh đang định nói chuyện, bàn chân kia liền giẫm lên thân dưới của cậu, Diệp Ngọc Tinh kêu lên một tiếng “a”, nhảy bật ra khỏi ghế, chiếc ghế gỗ ngã xuống thảm phát ra một tiếng trầm đục.

Diệp Ngọc Tinh thở hổn hển cúi đầu nhìn xuống gầm bàn, nhưng một giây sau sắc mặt cậu chợt trở nên trắng bệch.

—— dưới bàn chẳng có gì cả, cũng không có khả năng là chân của Percy hay Lâm Chỉ, bởi vì chân của bọn họ đang thành thật nhét trong giày, mà cái chân giẫm lên đùi mình lúc nãy không có mang giày. Những người khác ở quá xa lại càng không thể.

Lâm Chỉ thấy sắc mặt Diệp Ngọc Tinh không đúng, cau mày:

“Làm sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh há miệng thở dốc nói không nên lời, cậu ngẩng đầu nhìn những người khác đang ngồi trên cái bàn dài này. Moore cũng chỉ liếc mắt ngó cậu một cái là lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, dường như không thèm để ý mọi thứ xảy ra ở đây. Còn Tần Hạc Minh thì đang vô cùng thích thú nhìn chằm chằm bên này, bộ dáng giống như đang xem một vở kịch hay vậy. Adonis tao nhã cầm dao nĩa cắt trứng trên đĩa, khi Diệp Ngọc Tinh nhìn sang còn nở một nụ cười lịch sự dè dặt, khí chất quý tộc mười phần để đáp lại. Eugene vẫn là sắc mặt nhợt nhạt không khỏe mạnh, một bên ho nhẹ, một bên rũ mắt ăn cơm sáng.

Đây vốn nên là một bức tranh bình thường nhất, nhưng đáy lòng Diệp Ngọc Tinh lại cảm thấy có chút gì đó khó chịu khó có thể bỏ qua. Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi tham gia vào trò chơi, nhưng ngoại trừ mình thì dường như tất cả mọi người ai ai cũng tài giỏi có thừa. Rõ ràng là ở phó bản [Trang Viên Cổ Tích] lần trước ngoại trừ mình ra thì còn bốn người không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bọn họ lại chẳng hề hấn gì dưới hình phạt tương tự nhau. Ngay cả Tần Hạc Minh, Diệp Ngọc Tinh nhìn cánh tay trái vốn bị gãy của Tần Hạc Minh, hiện giờ anh đang cầm chén trà bằng cánh tay đó, động tác không chút do dự, như thể anh chưa từng bị thương vậy.

Diệp Ngọc Tinh lại nhìn về phía Moore, muộn màng nghĩ đến một vấn đề.

—— thời điểm phó bản trò Trang Viên Cổ Tích kết thúc, rõ ràng trên người Moore dính đầy máu mà. Vậy vết thương trên người hắn đi đâu hết rồi?

____ ____ ____

Tả Khâu (tiếc nuối): Sao nuôi hoài mà vẫn không thân vậy?



Đúng là có người dùng “chân” cọ chân của Tiểu Tinh Tinh, nhưng không phải Lâm Chỉ.



Lâm Chỉ: Giận! Sao cái nồi nào cũng ụp lên đầu tôi hết vậy!

- Hết chương 39-