Diệp Ngọc Tinh ngồi trên giường cầm cuốn sách 《Quý Ông Ác Ma Tự Phụ Và Cậu Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Mình》, căng thẳng nắm chặt tấm chăn dưới người. Cậu bắt đầu nhận ra một cách muộn màng rằng những chuyện xảy ra bên cạnh mình thật sự là quá kỳ lạ. Do bầu sai người nên cậu đã phải rút thẻ đến hai lần, hiển nhiên kết quả của hai lần bầu chọn dị tộc đó không phải là kết quả chính xác, điều này ít nhất có thể chứng minh Tần Hạc Minh và Eugene là người bình thường.
Thế nhưng trên đời này làm gì có người bình thường nào không bình thường như vậy chứ?
Diệp Ngọc Tinh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: Bình tĩnh, bình tĩnh, suy nghĩ kỹ lại một chút nữa, nhất định là có điều gì đó không ổn.
Nhưng cậu suy nghĩ nửa ngày, cũng thật sự không biết chỉ là giải đố đơn giản thì có chỗ nào mà không ổn.
—— trừ phi trò chơi đã nói dối kết quả.
Diệp Ngọc Tinh đau khổ túm tóc mình, cậu thở hắt ra rồi nằm phịch xuống giường, tầm mắt vừa hay đối diện với Tả Khâu mặt không cảm xúc đang cúi đầu nhìn sang đây.
Tim Diệp Ngọc Tinh thoáng chốc ngừng đập, não còn chưa kịp phản ứng đã ngồi dậy và xoay người theo bản năng của cơ thể. Cậu nhìn Tả Khâu đang có sắc mặt hơi lãnh đạm, lắp bắp nói:
“Tả, Tả Khâu, anh trở lại rồi à? Anh……”
Sao anh đi đường mà chẳng có tiếng động nào hết vậy.
Tả Khâu không nói gì, anh từ bên kia giường vòng qua đây, khom lưng rút ra quyển 《Quý Ông Ác Ma Tự Phụ Và Cậu Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Mình》 từ trong tay Diệp Ngọc Tinh, loẹt xoẹt lật đến trang cuối, sau khi nhìn thấy góc trang mà mình gấp lại làm dấu đã bị mở ra, liền nhẹ giọng nói với Diệp Ngọc Tinh:
“Ngọc Tinh, em đọc nó rồi à?”
Diệp Ngọc Tinh không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương:
“Đọc, đọc rồi…… Tả Khâu, cái tên trên đó là sao vậy?”
Tả Khâu hơi nghiêng đầu, thay vào đó bắt đầu nói về một chủ đề khác:
“Ngọc Tinh, vừa rồi anh đã nói chuyện với Percy. Cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết tại sao mình biến thành như vậy, nếu em nghi ngờ cậu ấy, anh có thể giúp em kiểm tra thân phận của Percy khi bỏ phiếu tối nay.”
Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
“Còn về tên trong quyển sách này, có thể là trùng hợp, cũng có thể là manh mối. Anh nghĩ tối nay chúng ta hãy thảo luận với những người khác. Ngọc Tinh, em nghĩ sao?”
Diệp Ngọc Tinh chỉ có thể gật đầu, nhưng Percy……
Dường như Tả Khâu đã nhìn thấy sự do dự trong lòng cậu, anh khẽ mỉm cười:
“Không sao đâu, Ngọc Tinh. Nếu em sợ Percy thì sau này đừng rời xa anh nữa.”. Harry Potter fanfic
Anh rũ mi nhìn chăm chú vào mắt Diệp Ngọc Tinh, nhẹ giọng nói:
“Anh sẽ bảo vệ em, được chứ?”
Diệp Ngọc Tinh cúi đầu:
“…… Được.”
Cậu nói câu đó xong, qua một lúc lâu nhưng Tả Khâu trước mặt cũng không có đáp lại, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy cậu lại ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang rũ xuống nhìn mình của Tả Khâu.
Tả Khâu nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, Diệp Ngọc Tinh mất cảnh giác nằm xuống giường vì cú đẩy, rồi bị Tả Khâu kìm lại khi cố đứng dậy. Tả Khâu chống một gối lên giường, nhẹ nhàng ấn vai Diệp Ngọc Tinh, giọng điệu dịu dàng:
“Ngọc Tinh, anh muốn em. Em sẽ không từ chối anh, đúng chứ?”
Diệp Ngọc Tinh duỗi thẳng người, căng thẳng nói, giọng cũng trở nên khàn khàn:
“Tả Khâu, em……”
Một lát sau, cậu mới tìm được thanh âm của mình, nói ra một cái cớ:
“Hiện tại vẫn là ban ngày……”
Câu nói này không biết đã chọc phải huyệt cười nào của Tả Khâu, anh đỡ trán phát ra vài tiếng cười không thể kiểm soát được, khi Diệp Ngọc Tinh cảm thấy không biết làm sao thì tiếng cười lại đột ngột im bặt như một cỗ máy bị ấn nút tạm dừng.
Tả Khâu dùng tay che khuất mặt mình, Diệp Ngọc Tinh không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, đáy lòng nảy lên cảm giác căng thẳng và sợ hãi. Một lát sau, cậu thấy Tả Khâu khom lưng lôi ra một dải lụa dài màu đỏ từ dưới cái gối ở đầu giường, anh cười dịu dàng, nhưng hành động lại dứt khoát không chút chậm trễ mà dùng dải lụa cột lên mắt cậu.
“Được rồi, bảo bối, giờ thì trời tối rồi.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Đố vui không có thưởng, hãy đoán xem Tả Khâu và Percy đã nói về chuyện gì.