Đương nhiên là không có khả năng Diệp Ngọc Tinh sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chờ Tần Hạc Minh trở về tiếp tục chịch mình, cậu chờ đến lúc Tần Hạc Minh đi ra ngoài rồi, liền bước đến cửa ghé tai nghe thử, xác định anh đã đi xa rồi, mới nhẹ nhàng mở cửa, thò nửa cái đầu ra ngoài nhìn xung quanh.
Tuy rằng Diệp Ngọc Tinh gần như không nhìn thấy gì nữa, nhưng ít ra cậu vẫn có thể dùng đôi mắt mù một nửa của mình nhận biết bên ngoài có người hay không. Cậu đợi một lúc lâu, mãi đến khi cơ thể đã thấm đẫm mồ hôi, mới nghe thấy một giọng nói ôn hòa dịu dàng:
“Em bị sao vậy?”
Diệp Ngọc Tinh vội vàng đưa tay ra từ kẹt cửa, nắm lấy tay áo của người ở ngoài cửa, từ giọng nói, cậu nghe ra người này là Tả Khâu.
“Cứu em! Xin anh, hãy cứu em!”
Dường như Tả Khâu đã nhận ra tình trạng xấu hổ của Diệp Ngọc Tinh nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cậu, rồi đưa cậu đến phòng mình.
Mãi cho đến khi bước vào phòng Tả Khâu rồi, trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Ngọc rốt cuộc cũng đã có nơi rơi xuống, đột nhiên được thả lỏng, cảm xúc ấm ức và sợ hãi của cậu đã bộc phát cùng một lúc, cậu không nhịn được mà bắt đầu khóc thút thít.
Diệp Ngọc Tinh nhận thấy Tả Khâu nắm lấy tay mình, đưa cho chính mình một chiếc khăn tay, cậu hít hít mũi, giọng khàn khàn cảm ơn:
“Cảm ơn anh……”
Tả Khâu là một người rất chu đáo, anh không hỏi chuyện gì đã xảy ra với Diệp Ngọc Tinh, mà là hỏi cậu có ăn sáng không.
Đương nhiên là Diệp Ngọc chưa ăn sáng, cậu xác thật có chút đói bụng, thế là cậu đỏ mặt gật đầu.
Diệp Ngọc Tinh không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Tả Khâu, nhưng cậu cảm nhận được Tả Khâu đang nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu mình, dịu dàng an ủi mình:
“Anh sẽ đem cơm sáng về cho em, em hãy ở trong phòng chờ anh, được chứ?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu như một bé hamster, cậu cảm thấy Tả Khâu thật sự là một người tốt.
–
Diệp Ngọc Tinh đã ăn xong bữa sáng mà Tả Khâu mang về.
Đến tối mắt cậu mới khỏe lại được, do đó cậu không dám ra ngoài. Tả Khâu thông cảm cho cậu, nên cũng ở lại trong phòng làm bạn với cậu.
Tả Khâu đã mang về một quyển sách từ phòng sách, anh hỏi Diệp Ngọc Tinh có hứng thú đọc nó với mình không. Nhưng Diệp Ngọc Tinh đâu còn nhìn thấy gì nữa đâu, nhiều lắm là Tả Khâu đọc cho cậu nghe thôi.
Diệp Ngọc Tinh nghe lịch sử phiêu lưu của hoàng tử loài người và ác ma dưới vực sâu say sưa một lúc lâu, nhưng cậu không có mặt mũi bảo Tả Khâu đọc hết. Nghe chưa đến một tiếng, cậu bận tâm đến giọng nói của Tả Khâu nên đã kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói:
“Lần sau lại xem tiếp, cảm ơn anh.”
Có lẽ Tả Khâu đang cười:
“Vậy lần sau chúng ta cùng nhau xem tiếp được không?”
“Đương nhiên là có thể nha!”
Diệp Ngọc Tinh lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên vào hôm nay, cậu rất thích Tả Khâu, cũng bằng lòng trở thành bạn bè với Tả Khâu.
Tả Khâu dịu dàng, tao nhã, ân cần chu đáo, đối với Diệp Ngọc Tinh mà nói, anh là một người bạn cực kỳ tốt.
–
Cho dù có thể giải quyết cơm sáng và cơm trưa ở trong phòng, Diệp Ngọc Tinh cũng không thể vĩnh viễn trốn ở trong phòng làm rùa đen rút đầu được.
—— vào lúc 7 giờ tối, cậu phải đến phòng ăn tham gia bỏ phiếu.
Cậu mượn quần áo trong phòng Tả Khâu mặc vào, rồi được anh nắm tay dẫn đến phòng ăn.
Mặc dù Diệp Ngọc Tinh không nhìn thấy gì, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được hai ánh mắt không thể xem nhẹ đang bắn thẳng vào người mình, cậu thậm chí còn nghe được Tần Hạc Minh cười lạnh một tiếng.
Diệp Ngọc Tinh run lên, dựa sát vào Tả Khâu đang ở gần mình.
Tả Khâu sờ tay cậu với ý an ủi:
“Không sao, Ngọc Tinh, anh ở đây.”
Giọng nói của Tả Khâu giống như một làn gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi vào người, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bọn họ giải quyết qua loa bữa tối ở phòng ăn, trong lúc đó, do không nhìn thấy gì nên Tả Khâu đã gắp rất nhiều thức ăn cho cậu. Mỗi lần Diệp Ngọc Tinh cắn một miếng thức ăn được Tả Khâu gắp, cậu lại có thể nghe được tiếng hừ lạnh đe dọa của Tần Hạc Minh, cậu ăn trong cảm giác bồn chồn, ăn mà không biết mùi vị gì hết.
Diệp Ngọc Tinh đã suy nghĩ về việc có nên thảo luận về nội dung bỏ phiếu với mọi người hay không, nhưng khi cậu nghĩ đến dị tộc đang xen lẫn trong đám người cùng với Percy và Tần Hạc Minh như hổ rình mồi với mình, thì chút can đảm khó khăn lắm mới gom góp được lập tức mất sạch.
Cuối cùng, vào lúc 7 giờ, giọng nữ đã xuất hiện đúng giờ trong tiếng nhạc vui vẻ.
Lần này Diệp Ngọc Tinh không dám chọn lung tung nữa, cậu nắm tờ giấy trắng nói thầm câu “bỏ quyền”.
Có lẽ đã hết giờ, chờ đến lượt tờ giấy trắng của mình biến mất trong không khí, Diệp Ngọc Tinh phát hiện cuối cùng thị lực của mình cũng khôi phục.
“Thật đáng tiếc, đa số phiếu bầu hôm nay đều không chọn dị tộc.”
Giọng nữ vỗ tay:
“Tuy nhiên, chúng ta hãy hoan nghênh người chơi rút thẻ tiếp theo nào!”
Diệp Ngọc Tinh sững sờ, bởi vì có một hàng thẻ đen xuất hiện trước mặt Tả Khâu.
Cậu há miệng ngơ ngác nhìn Tả Khâu, nhưng anh chỉ đáp lại cậu một cười dịu dàng với ý an ủi, rồi thong thả vươn tay chọn đại một tấm card.
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Diệp Ngọc Tinh: Tả Khâu, anh tốt quá à, chắc chắn anh không phải là dị tộc.
Tả Khâu là người hòa giải dịu dàng ôn hòa(?) đã từng lên sân khấu ở chương 1.