Có Một Loại Bi Thương

Chương 13: Kế Hoạch Trốn Thoát Khỏi Địa Ngục



Ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng. Tôi chợt tỉnh giấc, một cơn đau âm ỉ chải dọc từ dưới lên, cơ thể thì cũng đã bắt đầu cử động lại được. Còn ông ta thì trước khi tôi mở mắt đã không thấy đâu trong căn phòng này, ngó nghiêng một hồi khi đã xác định được là không còn ai cả, tôi mới dám với tay lấy ngay bộ đồ được để ngay ngắn nơi đầu giường, rồi bước xuống gôm lại đồ nội y. Tôi đi từng bước chậm rãi tiến tới cái phòng vệ sinh, thả mình vào bồn nước tắm trong đầu tôi bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ là "Chết", dùng hết sức lực của bản thân tự nhấn chìm mình trong bồn tắm... một giây hai giây rồi tới khi đã sắp không chịu được nữa thì bên tai tôi nghe được có ai đó gọi mình hai từ "Cô chủ".... Tôi chợt bừng tỉnh ngồi bật dậy, hai tay vòng qua ôm chiếc đầu gối giọng run run uất ức trong nghẹn ngào:

- Xin lỗi....

Tiếng gọi mẹ ơi của một cô gái đang hấp tấp chạy gần tới nhà bà yên:

- Mẹ ơi… Mẹ ơi!

Bà Yên từ trong nhà từng bước chậm rãi đi ra nhìn nhìn, lúc đầu bà cố gắng nheo mắt nhìn còn không nhận ra là ai, nhưng đến khi cô gái ấy chạy gần hơn rồi dang tay ôm mẹ mình vào lòng mình thì bà mới bất ngờ khóc lớn gọi tên cô:

- Mỹ Dung, con về thật sao… nào nào để mẹ ngắm con kỹ một chút đi, ôi con gái của mẹ.

Mỹ Dung lúc này cũng buông bà yên ra, khoé mắt hai mẹ con đều đỏ hoe nhìn nhau, bà Yên sờ nhẹ vào gương mặt có nhiều dấu bầm nhỏ hình như là đã sắp lành lại, tay cô cũng xuất hiện nhiều đường roi còn mới… thấy con gái mình bị như thế bà yên không khỏi đau lòng tự trách bản thân:

- Là mẹ tự đưa con vào địa ngục, là mẹ tham tiền nên con mới bị hành hạ như vậy, nhìn con mà mẹ đau lòng quá Dung ơi....

Mỹ Dung lắc đầu tay cô nắm chặt lấy tay bà, cất giọng dịu dàng nói:

- Không phải lỗi của mẹ mà, mẹ đừng tự trách mình như vậy.

Im lặng một hồi cô cũng nhẹ giọng bảo với bà yên:

- Chúng ta vào nhà đi mẹ, con có chuyện này muốn hỏi.

Hai người vào trong nhà đóng cửa lại rồi ngồi vào bàn, bà Yên đứng dậy đi lại pha một ấm nước nóng còn Mỹ Dung thì ngồi đấy nhìn bà từ đằng sau lưng, cô cất giọng ngập ngừng hỏi:

- Con nghe hắn ta bảo là mẹ đã kiếm được một cô bé thay thế cho con.

Tay bà đang hoạt động pha bình nước thì chợt nghe con gái mình nhắc đến Cảnh Phi nên khựng lại vài giây, Mỹ Dung cũng nói tiếp:



- Mẹ kiếm được cô bé đó ở đâu vậy?

Bà Yên quay lưng lại nhìn cô rồi nhàn nhạt trả lời:

- Lụm được ở trong rừng thôi, con đừng hỏi tới làm gì! Cứ coi như đó là món hàng để ta chuột con về đây.

Mỹ Dung trầm mặt suy nghĩ một lúc rồi cắn chặt lưỡi nói:

- Con… có Thai rồi!

Nghe Mỹ Dung nói vậy bà Yên chạy lại ngồi gần con, mắt trợn trắng nhìn con gái mình giọng bà hoảng loạn nói:

- Sao con biết, có khi nào là con bị hắn ta hành hạ quá nên đầu óc không được bình thường không?

Mỹ Dung nhìn bà e dè nói nhỏ rồi gục đầu xuống bàn:

- Con dạo này lạ lắm, cơ thể cũng thấy có gì đó thay đổi. Nếu thật sự là con có thai thì phải làm sao hả mẹ, con mệt lắm rồi con không muốn có bất kỳ thứ gì liên quan đến tên đó nữa.... con sợ lắm!

Bà Yên ôm con gái vào lòng an ủi nói:

- Không sao, mẹ có cách giúp con loại bỏ đứa bé trong bụng. Chúng ta sẽ rời khỏi đây dù là có hy sinh cái mạng già này mẹ vẫn sẽ đưa con rời khỏi nơi này....

- Hãy mang theo cô bé kia đi cùng!

Bà Yên ngạc nhiên khi nghe được lời này từ Mỹ Dung, cô dựa vào lòng ngực của bà, tiếng khóc san lẫn giọng nói ức nghẹn:

- Con không muốn thêm một ai là nạn nhân của hắn ta nữa.

Thấy bà Yên cứ chần chừ, Mỹ Dung dùng ánh mắt cầu xin bà:

- Con biết mẹ làm tất cả là vì con, nhưng cô gái kia có tội gì chứ mẹ chắc giờ cô ấy cũng đang tuyệt vọng lắm.



Bà Yên buông thả hai tay rồi nhìn về xa xăm, lời nói ra cũng có phần nặng nề hơn bao giờ hết:

- Nhưng biết chừng, con bé đó nó còn tin ta hay không!

- Mai mẹ xin gặp cô ấy đi mẹ, còn nước còn tát nếu cô ấy không tin thì chúng ta đi một mình còn nếu tin thì mẹ đưa chiếc chìa khoá này cho cô ấy!

Cô vừa nói vừa chìa tay ra, trong lòng bàn tay cô là một chiếc chìa khóa, cô đặt nó vào tay bà yên, thận trọng nói:

- Đây là chiếc chìa khóa mở được hết cái ổ khoá của nhà hắn, con đã lén lấy một chiếc đi rồi, hắn cũng không phát hiện ra, mẹ nhất định phải đem cô gái đó ra.

Bà Yên nhìn chiếc chìa khoá rồi gật đầu bảo:

- Được, nếu thành công thì ngay tối nay, con ở nhà gơm tiền mẹ để trong học tủ bỏ vào bao và một ít đồ dùng thôi nha con, về rồi thì tắm rửa sạch sẽ xong xuôi mọi thứ rồi chúng ta cùng đi.

Mỹ Dung gật đầu, trong ngày hôm đó bà Yên đã đi đến trước căn biệt thự của ông Thành, may sao ông ta lại vắng nhà ngay lúc này, nên bà được người làm đưa tới trước căn phòng nơi cô đang ở. Nghe có tiếng gõ cửa cô cũng chẳng thèm quan tâm chỉ nằm yên vị trên chiếc giường to lớn, cả người quay về hướng cửa sổ, lưng thì đối diện cánh cửa đang phát ra tiếng gõ. Hình như người bên ngoài họ biết là cô sẽ không trả lời nên đã tự chủ động mở cửa đi vào. Bà Yên chậm rãi đi về phía giường rồi ngồi xuống, chỉ riêng cô là vẫn nhất quyết không quay người nhìn lại cho đến khi nghe được giọng nói của bà Yên cất lên:

- Cảnh Phi.

Tôi bừng tỉnh bật dậy dùng ánh mắt hận thù nhìn người đàn bà trước mặt mà tôi từng rất tin tưởng, thấy tôi nhìn bà Yên như thế bà ta cũng có phần e dè không dám nhìn thẳng mặt tôi, nhưng vẫn cất lời nói ra mấy chữ:

- Ta xin lỗi con!

Tôi dùng chân đập mạnh bà ta ra xa rồi quát lớn:

- Bà tới đây để xem tôi bị hắn ta hành hạ như thế nào à! Bà nhìn thấy rồi chứ! Bà nhìn thấy tôi thê hãm ra sao rồi chứ...

Bà Yên đứng dậy bất động một chỗ hướng ánh mắt tội lỗi nhìn cô tha thiết nói:

- Ta biết mình có lỗi, nên đến đây để xin lỗi con, ngoài lời xin lỗi ra ta cũng không biết nói gì hơn để cho con tha thứ... Cảnh Phi à ta xin con hận ta thật nhiều vào, nhưng ta có cách giúp con ra khỏi đây.