Có Một Loại Bi Thương

Chương 30: Thật lòng theo ý em



Đoàn nhìn ông cũng biết là ông chỉ muốn tốt cho mình nên anh đã nói những lời chắc chắn để ông đừng lo:

- Chú Định này, con biết thân phận của con nằm ở đâu và con cũng chưa từng nghĩ đến cô chủ, con chỉ là một tên người làm có thân phận thấp hèn làm sao dám mơ mà trèo cao được ạ, ông cứ yên tâm đi con biết con nên đứng ở đâu mà.

Nói xong anh cũng quay lưng mở cửa đi vào phòng, khoá chốt cánh cửa anh mới an tâm mà dồn hết những gì mình kiềm nén lúc nãy xả vào bồn tắm nằm trong đấy thật lâu, trong thâm tâm chỉ nhớ mỗi nụ cười tươi ban nãy của cô chủ nhưng là cười với người khác chứ không phải với anh. Trái tim anh khẽ nhói lên khi nghĩ đến hai từ bạn trai mà chính cô chủ đã thốt ra, tự nhấn mình chìm xuống bồn nước rồi cũng một lúc sau anh từ phòng tắm đi ra ngồi yên vị vào bàn làm việc. Lúc này Cảnh Phi cũng dẫn Hoàng Du lên phòng đã dọn dẹp sẵn, lúc vào đến phòng thì Hoàng Du lại hành động ôm chầm Cảnh Phi từ sau, giọng anh hủ hỉ vào tai cô:

- Này người yêu, tôi ôm từ phía sau như vậy có được không?

Cảnh Phi không giật mình chỉ nhẹ nhàng dơ chân lên rồi đập mạnh vào bàn chân anh, sắc mặt anh tím tái vì cú đập dập mạnh từ cô ban cho vì cái tội dám hành động dại dột, cô cất giọng hả hê nói:

- Trước mặt mọi người thì cậu có thể làm vậy nhưng chỉ có tôi mà cậu dám làm sao hả, muốn chết à!

Hoàng Du vội vàng buông tay ra rồi ngồi khom lưng xuống ôm chân la làng:

- Tôi đang thực tập thôi mà, ít nhất là làm vậy chúng ta sẽ không bị ngượng trước mọi người.

Tôi bĩu môi rồi nhìn xuống tên đang ôm chân mếu máo trước mặt mình:

- Thế có cần tập Hôn không?

Tên Hoàng Du vừa nghe đến vụ tập hôn liền nhảy dựng lên như chưa có chuyện gì, lại bắt đầu tính vồ lấy tôi thêm lần nữa, nhưng tôi đã kịp né ra rồi chạy nhanh đến cửa nói lớn:

- Thế cậu tập hôn với gấu bông đi nhá lêu lêu!

Tôi cười phá lên rồi cũng nhanh chóng đóng cửa dùm Hoàng Du rồi đi về phòng bỏ mặc tên háo sắc đó đứng trừng mắt nhìn tôi. Lúc bước vào phòng mình tôi đã rất ngỡ ngàng nhìn xung quanh nó khá khác biệt tất cả trong thật đẹp mắt và sang trọng đúng kiểu tôi thích luôn tôi thầm nghĩ: "Chỉ có ba mới biết mình thích gì thôi nè, cảm ơn ba đã thay đổi căn phòng công chúa thành một căn phòng sang chảnh hơn cho con", tôi nhìn ngó xung quanh rồi cũng quyết định đi tắm cho sạch sẽ, nằm ngâm mình trong bồn tắm tôi thoáng chợt nghĩ đến Đoàn "Tôi muốn biết tình cảm của anh là như thế nào, nếu không là tình yêu thì vở kịch này tôi sẽ dùng nó đến khi nào thoát khỏi lời đề nghị của ba, nhưng mà tôi vẫn mong... vẫn mong là còn có cơ hội mong manh cho chúng ta… thôi thơm tho rồi đi ngủ thôi" cô đứng dậy thay một bộ đồ ngủ rồi leo lên giường đắp chăn thật kĩ, đến nữa đêm vì còn chưa quen giấc nên cô chợt tỉnh dậy ngó nghiêng một hồi rồi cũng tự bảo bản thân:

- Trời ơi mới chợp mắt có chút xíu, chắc phải uống thêm tý rượu mới ngủ được.



Nói xong cô đem cơ thể uể oải leo xuống giường rồi mở cửa đi xuống, cả phòng khách chỉ le lói ánh đèn phát ra từ nhà bếp ở dưới, cô đi chậm rãi mà còn phải mò đường để đến phòng bếp, còn một bước nữa là xuống được cầu thang nhưng chưa kịp bước tiếp thì một bóng dáng to lớn đi từ phòng bếp đi ra làm cho cô suýt nữa là ngã nhào, may mà cánh tay vững chắc ấy giang ra nắm chặt lấy bàn tay cô rồi dựt ngược lại vào lòng ngực của người đó, nhờ một chút ánh sáng loe lói mà cô thấy được người trước mặt, cô hơi hoảng nhưng vẫn gọi được hai từ:

- Anh Đoàn!

Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, một hai rồi ba giây, Cảnh Phi mới chịu đẩy anh ra rồi nói giọng lắp bắp:

- Anh… anh làm gì ở đây giờ này vậy? Đúng là muốn hù chết người mà!

Đoàn cũng buông ly cà phê trên tay đặt xuống bàn của nhà bếp gần đấy, anh bảo:

- Tôi đi pha cà phê thôi mà, mà sao giờ này cô chủ không ngủ đi còn xuống đây làm gì? Hay cô đói bụng à hay là không quen giấc?

Cảnh Phi đi qua người của Đoàn rồi đi đến nhà bếp cô mở cửa tủ lạnh, khuôn mặt có hơi ửng đỏ cô e dè nói:

- Tôi là không quen giấc, tính kiếm rượu uống cho dễ ngủ thôi.

Đoàn đi lại kệ tủ trên cao mở ra anh lấy một chai rượu đắt đỏ xuống rồi bảo:

- Để tôi lấy cho cô chủ, nó nằm ở đây này.

Anh lấy thêm một cái ly rồi rót ra đưa cho cô

- Uống nhiêu đây là đủ để ngủ ngon rồi.

Cảnh Phi nhìn Đoàn rồi cũng cầm lấy ly rượu mà anh đưa, nhẹ nhàng đưa lên miệng uống một ngậm rồi quay sang nhìn anh và hỏi:



- Thế sao anh chưa ngủ lại còn pha thêm ly cà phê đen đặc thế kia, anh tính thức cả đêm à?

Đoàn từ tốn trả lời:

- Có thể thế vì tôi vẫn chưa làm việc xong, cô chủ lên phòng cầm theo rồi uống, chắc tầm khoảng hai ly là có thể ngủ được rồi.

Cảnh Phi rót đầy ly rồi chậm rãi nói:

- Thì tôi biết rồi, anh cũng lo xong việc sớm rồi đi ngủ đi, chứ thức cả đêm không tốt cho sức khoẻ đâu.

Cô vừa dứt câu thì cũng từng bước bước lên cầu thang, chưa kịp đi được ba bước thì đằng sau Đoàn đã nói một câu khiến cô cũng phải xoay đầu nhìn lại:

- Cô thấy căn phòng thế nào? Đúng ý cô chủ không ạ

Cảnh Phi ngơ người nhìn về phía của anh, cô ngập ngừng hỏi:

- Là anh làm sao?

- Không, là ông chủ biết cô thích như thế nên làm đấy. Tôi chỉ muốn hỏi cô có ưng không thôi

Đoàn chưa dứt câu thì Cảnh Phi đã nhẹ nhàng đáp lại:. Truyện Đam Mỹ

- Ưng lắm, anh thấy công việc không quan trọng thì mau đi ngủ đi, ba tôi rất cần anh đó vậy nên sức khoẻ là quan trọng nhất.

Nói xong cô cũng đi khuất vào màn đen chỉ để lại hình bóng lẻ loi đang âm thầm vui mừng trong lòng vì câu nói "Ưng" của cô, anh cũng quyết định đổ đi ly cà phê trên tay rửa sạch sẽ rồi tắt đèn đi lên phòng. Đến khi anh bước lên thì vẫn nhìn thấy cô đứng đó, cô nhìn anh một hồi rồi cũng bỏ vào phòng, ánh mắt dáo dát xung quanh tự mình nói với mình trong căn phòng mà Đoàn đã tự tay trang trí:

- Vậy ra là anh làm sao! Anh cũng hiểu tôi quá nhỉ! Nhưng anh cần gì phải làm như vậy chứ… tôi thật khó hiểu về anh.