Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 46



Lý Quân Nguyện đứng ở quầy bar mất tập trung rửa ly, ánh mắt lại cứ bất giác nhìn về phía ngã rẽ, cô ấy đã rửa nhiều ly như vậy sao Viên Tư Ý vẫn chưa về? Chẳng lẽ thật sự đang tán gẫu cùng ai ở ngoài sao?
Aaaa!
Tưởng tượng đến đây Lý Quân Nguyện điên rồi, ngày đó trông thấy mảnh giấy kia rất tức tối tìm Viên Tư Ý khắp nơi, thậm chí bay về thành phố S ngồi canh dưới lầu nhà cô mấy ngày, khiến cho bản thân giống như một kẻ theo dõi.
Cũng may sau này cô ấy nhớ tới lúc quay phim Viên Tư Ý từng nói nhận được cuộc gọi một hạng mục, cô ấy lại tìm bạn bè nghe ngóng xem là hạng mục gì, quanh quẩn mấy lần, không ngờ cuối cùng lại tìm được người ở một gameshow hẹn hò trinh thám do Hứa Nhâm và Ninh Vọng đầu tư.
Lúc nhận được điện thoại Lý Quân Nguyện vẫn đang làm ổ trong xe, nhìn chằm chằm hành lang ở tòa nhà Viên Tư Ý, mắt cũng đỏ cả lên, nghe tin tức như thế không nói hai lời liền mua vé máy bay đi đảo G.
Lúc Tiểu Tiếu mang theo hành lý của cô xuất hiện ở sân bay trông thấy cô ấy thì giật nảy mình, lập tức đội mũ đeo kính mang khẩu trang cho cô ấy, sợ bộ dạng vừa tiều tụy lại tức giận của cô ấy bị chụp phải bịa đặt thành cô ấy chơi thứ đồ không nên chơi.
Những lời oán hận và tra hỏi vốn định hỏi đều nuốt xuống toàn bộ, lúc này không có mắt đã gấp gáp vậy không phải tìm mắng ư...
Cô nàng đành phải nhắm mắt theo đuôi theo sát Lý Quân Nguyện, thật cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, mãi đến sau khi máy bay đáp xuống đảo G, Lý Quân Nguyện xem một tin nhắn trong điện thoại sắc mặt rốt cuộc mới khá hơn chút.
Trái tim căng thẳng của Tiểu Tiếu hơi thả lỏng một chút, may quá may quá, vừa rồi trông ánh mắt của chị mình còn tưởng là nhập diễn vai sát thủ quá sâu muốn phi thân tới đâu giết người.
Sau khi lên chiếc xe không hiểu từ đâu tới đón Lý Quân Nguyện, Tiểu Tiếu rốt cuộc mới có dũng khí hỏi một câu, "Chị, chúng ta đi đâu vậy?"
"Bắt người." Lý Quân Nguyện nhắm mắt tựa lên ghế.
"A?" Tiểu Tiếu phát ra một âm tiết hoang mang.
"Bắt một tên không tim không phổi." Lý Quân Nguyện nghiến răng nghiến lợi bổ sung.
Ồ, quả nhiên là muốn giết người. Tiểu Tiếu lập tức im miệng, loại chuyện này, biết càng nhiều chết càng nhanh, tò mò hại chết mèo, đánh chết cô nàng cũng không làm con mèo kia.
Xe thả người ở khách sạn bèn lái đi mất, Lý Quân Nguyện nhanh chóng bước vào khách sạn, liếc mắt một cái đã trông thấy Hứa Nhâm và Ninh Vọng đang rúc vào nhau cùng lướt điện thoại ở đại sảnh, bệnh đau mắt lại thêm phẫn nộ từ tim vọt tới, cũng bất chấp lễ phép tiền bối hậu bối, trực tiếp hỏi một câu, "Em ấy đâu?"
Ninh Vọng dựa vào người Hứa Nhâm nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô ấy còn trêu ghẹo, "Ấy, đây không phải cô Lý gieo rắc tình cảm khắp nơi sao, ngọn gió nào thổi cô đến chỗ tôi vậy? Tìm người à? Tìm ai thế?"
Ánh mắt Lý Quân Nguyện giận đến độ sắp nuốt sống Ninh Vọng, Tiểu Tiếu trông thấy cũng sợ hãi, ấy thế mà Ninh Vọng không chịu thua kém, đón lấy ánh mắt kia, trong mắt viết rõ ý tứ muốn lăng xê cho Viên Tư Ý.
Dáng vẻ kiêu ngạo của Lý Quân Nguyện rốt cuộc vẫn xìu xuống, "Chị Ninh Vọng..."
"Chị gì mà chị, ai là chị của cô." Ninh Vọng liếc mắt, vứt người cho Hứa Nhâm, "Em tự nói rõ ràng với em ấy đi, bàn điều kiện cho tốt, nếu không tối nay đừng lên giường của chị."
Nói xong liền biến mất ở thang máy lên lầu, để lại Hứa Nhâm mặt đầy bất đắc dĩ cùng Lý Quân Nguyện vừa ngơ ngác vừa tức giận.
Hứa Nhâm thở dài, "Bảo trợ lý chuyển đồ vào cho em đi, em theo chị đến đây."
Hứa Nhâm dẫn cô đến gian nhỏ ở tiệm cà phê lần trước bàn việc cùng Viên Tư Ý, gọi một tách americano, lúc hỏi Lý Quân Nguyện uống gì thì đối phương lắc đầu, mặt lộ vẻ gấp gáp.
Cô đành phải gọi món vừa rồi của bản thân, sau đó lấy văn kiện Ninh Vọng vứt vào túi cô ra, đặt trước mặt Lý Quân Nguyện, "Em tự xem đi."
Lúc Hứa Nhâm uống cà phê, Lý Quân Nguyện nhanh chóng mở túi văn kiện lấy văn kiện bên trong ra, là giới thiệu và một vài đường dây kịch bản cơ sở.
Lý Quân Nguyện xem nhanh nội dung gameshow này trước, càng xem càng tức, Viên Tư Ý trốn cô ấy đột nhiên biến mất còn chưa tính, thế mà lại chạy tới quay gameshow yêu đương song tính trinh thám gì đó? Có ý gì? Cô vẫn thích nam? Ghét bỏ mình?
Nội tâm rít gào qua trăm nghìn câu hỏi đều không có đáp án, chỉ càng thêm lo lắng, "Em muốn đưa em ấy đi, nói đi, phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng?"
"Đừng nói tiền vi phạm này em không bồi thường nổi, Ninh Vọng cũng sẽ không để em ấy đi đâu." Có đôi lúc Hứa Nhâm thật muốn cạy não cô nàng này ra xem rốt cuộc có gì bên trong, "Hơn nữa em lấy thân phận gì đưa người ta đi, người ta chịu đi theo em sao?"
Lửa giận vừa bùng lên của Lý Quân Nguyện bị những lời này dập tắt trong nháy mắt, đúng rồi, cô ấy dựa vào đâu đưa người ta đi chứ...
Trông thấy vẻ mặt đột nhiên sa sút của Lý Quân Nguyện, Hứa Nhâm thở dài, "Rốt cuộc hai người các em sao lại thế này, lúc trước gặp vẫn còn tốt, chị còn tưởng em cuối cùng đã cải tà quy chính không muốn mập mờ nữa, sao lại chia tay?"
Uổng công cô lúc trước còn cho rằng dự đoán của Ninh Vọng rốt cuộc cũng có một lần không chính xác, cá cược với Ninh Vọng, ai biết người này thế mà lại không có tiền đồ chia tay như vậy, hại cô tối đó bị trêu chọc đến khó chịu cũng chỉ có thể không động đậy được, tức chết đi mất.
Nhắc tới đây, vẻ mặt Lý Quân Nguyện mệt mỏi ngã vào sofa, "Em nói em không biết chị tin không?"
"Chuyện này còn có thể không biết, đáng đời em bị chia tay." Hứa Nhâm không nhịn được nói.
"Không phải, ngày đó đóng máy vẫn còn tốt, sang hôm sau đã không thấy tăm hơi em ấy đâu." Lý Quân Nguyện nói, "Sau đó để lại tờ giấy ngoài cửa nói với em cái gì mà 'chia tay vui vẻ'."
"Phụt." Hứa Nhâm không khỏi cười thành tiếng, "Em cũng có ngày hôm nay Lý Quân Nguyện."
"Chị Hứa Nhâm..." Lý Quân Nguyện u oán nhìn cô, "Vậy mà chị còn cười được."
"Đáng đời em." Hứa Nhâm không chút do dự liếc mắt, "Đã bảo em trước đây tổn thương trái tim quá nhiều em gái xinh đẹp, giờ là báo ứng của em đấy, lại tìm được người đến trừng trị em."
"Vậy chị có giúp em không..."
"Giúp chứ." Hứa Nhâm hất cằm chỉ vào văn kiện kia, "Ký hợp đồng này, em có thể vào gameshow tìm vợ."
"A?" Mặt mày Lý Quân Nguyện suy sụp, "Có thể không ký không, em không muốn lên chương trình."
"Vậy em muốn vợ không?" Hứa Nhâm lạnh lùng hỏi lại.
Lý Quân Nguyện cắn chặt răng, cuối cùng vẫn ký tên của bản thân lên hợp đồng, "Ký là được rồi, giờ em đi trang điểm đi."
"Bây, bây giờ?" Lý Quân Nguyện khiếp sợ nói.
"Đúng vậy, bây giờ." Hứa Nhâm nhẹ nhàng cong khóe môi, "Viên Tư Ý đã xuất phát tới điểm ghi hình rồi, em không tìm được người đâu, đi thẳng tới quay đi."
"..." Aaa đôi cẩu nữ nữ cấu kết nhau làm việc xấu này! Lý Quân Nguyện mắng thầm trong lòng.
"Ừm, cô Lý..." Thích Sá thấy tư thế muốn chà xát ly thủy tinh trong suốt thành ly thủy tinh mờ của Lý Quân Nguyện không nhịn được nhắc nhở, "Rửa ly không cần dùng sức như vậy."
Bị người nhắc nhở Lý Quân Nguyện mới thu tầm mắt khỏi ngã rẽ về, "Ồ, ngại quá."
"Không có gì."
Thích Sá ngượng ngùng cười, tiếp tục đi quét dọn nơi khác, không ngờ người còn chưa vòng ra ngoài đã bị Lý Quân Nguyện gọi lại, "À, anh tên..."
"Thích Sá, cô gọi tôi Tiểu Thất cũng được." Thích Sá nhanh chóng nói.
"Ồ, Tiểu Thất, anh biết giờ là mấy giờ không?" Lý Quân Nguyện nói, "Có phải bọn họ đi lâu quá rồi không, sao còn chưa về?"
Lâu ư? Thích Sá đưa tay xem đồng hồ, không phải mới đi hơn một tiếng thôi sao, hơn nữa lộ trình xe vẫn trong phạm vi thời gian rất bình thường.
"Hình như vậy, tí nữa tôi sẽ nhắn tin hỏi họ thử." Thích Sá chỉ có thể nói vậy, sau đó nhanh chóng nhắn tin cho Hứa Lãng Nguyệt giục bọn họ nhanh chóng quay về.
Lúc này trên xe những người khác đã quay về, Hứa Lãng Nguyệt nhận được tin nhắn bèn ơ một tiếng, "Thích Sá gửi tin nhắn cho tôi."
Kỷ Diệp Hàng hỏi, "Nhắn gì thế?"
"Nói là..." Hứa Lãng Nguyệt xem nội dung, "Nói là, Lý Quân Nguyện thấy chúng ta đi lâu như vậy rất không hài lòng giục chúng ta nhanh chóng quay về! Aaa! Cô Lý nổi giận rồi Vu Sơ Ánh! Lái nhanh lên!"
Vu Sơ Ánh không nhúc nhích, "Lái xe an toàn, tôi đã đạt tốc độ giới hạn rồi."
Kỷ Diệp Hàng nhìn thời gian, "Chúng ta cũng mới đi được một tiếng nhỉ, có gì phải nổi giận chứ."
"Chị ấy sẽ không đâu." Viên Tư Ý lại đột nhiên lên tiếng.
Hứa Lãng Nguyệt không nghe rõ cô nói gì, lại nghiêng người hỏi, "A? Tư Ý cô vừa nói gì thế?"
"Tôi nói," Viên Tư Ý lặp lại lần nữa, "Lý Quân Nguyện sẽ không giận vì chuyện này đâu, các cô đừng diễn dịch quá mức vậy."
"A?" Hứa Lãng Nguyệt nói, "Nhưng Thích Sá nói vậy mà."
"Là do anh ta suy nghĩ nhiều." Viên Tư Ý nhíu mày, thầm trừ Thích Sá năm điểm, giao tiếp có vấn đề còn đổ oan cho người khác, cô không thích.
Thích Sá:...??? Hello???
"Ờm, Tư Ý à," Hứa Lãng Nguyệt không nhịn được hỏi, "Cô với Lý Quân Nguyện, có phải rất thân quen không?"
Vu Sơ Ánh nhìn biểu cảm bối rối lại mờ mịt của Viên Tư Ý trong kính chiếu hậu cảm thấy hiểu rõ, không đợi Viên Tư Ý nghĩ xem phải trả lời thế nào, Vu Sơ Ánh đã đưa tay tóm Hứa Lãng Nguyệt về, "Cô ngồi yên cho tôi, ngồi vậy rất nguy hiểm."
"Ò." Hứa Lãng Nguyệt bị túm về chỗ ngồi cứ thế quên mất vấn đề vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái mắt nhìn về phía trước.