6
Mỗi ngày Tạ Hựu Chi đều mang đến cho ta vài cuốn thoại bản và những thứ mới lạ. Hắn dường như rất bận rộn, ban ngày lúc nào cũng ra ngoài rất lâu. Nhưng tối đến, hắn luôn trở về để nói chuyện với ta, lời lẽ của hắn không đứng đắn, nhưng lúc nào cũng khiến ta bật cười.
Ta không biết tại sao hắn lại tốt với ta như vậy.
Nhưng ta cũng không dám hỏi.
Ta nhớ lời hắn dặn, suốt những ngày này chưa hề ra khỏi cửa.
Nhưng không biết từ lúc nào, con chó nhỏ lại lén chạy ra ngoài, ta tìm khắp nơi không thấy, chỉ có thể đi ra ngoài tìm.
Khi ta tìm đến một sườn đồi, bỗng nhiên có ai đó từ phía sau nắm lấy vai ta.
Ta quay đầu lại, chỉ thấy hai tên sơn tặc, một béo một gầy, đang cười dâm đãng nhìn ta.
“Đây chẳng phải là tiểu nương tử mà chúng ta bắt được hôm trước sao? Chỉ mới vài ngày không gặp, nàng lại càng ngày càng xinh đẹp hơn.”
Tên sơn tặc gầy có chút do dự.
“Đây là nữ nhân của đại ca.”
Tên sơn tặc béo không thèm đếm xỉa: “Ngươi thật sự nghĩ rằng đại ca muốn cưới tiểu nương này à?”
“Trước đây, khi còn theo nhị đương gia, chúng ta bắt được nữ nhân thì ai cũng được chơi, đằng nào thì chờ đại ca chơi chán rồi cũng sẽ vứt cho chúng ta, chi bằng bây giờ còn tươi mới—”
Ta sợ hãi đến run rẩy, hoảng loạn lùi lại.
Tên sơn tặc béo càng thêm hứng thú, vươn tay định xé rách y phục của ta.
Hắn vừa chạm vào y phục của ta, bỗng nhiên cánh tay đang giữ lấy y phục của ta bị chặt đứt từ cổ tay, ngừng lại một chút rồi rơi xuống đất.
Một lúc sau, tên sơn tặc béo mới phản ứng lại, ôm lấy cổ tay máu chảy như suối, lăn lộn trên đất rên rỉ!
Ta quay đầu lại, thấy Tạ Hựu Chi không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau, trong tay cầm thanh trường đao, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ lưỡi đao!
Một vệt máu từ lưỡi đao rơi xuống.
Tên sơn tặc gầy đã sợ đến ngây người, quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng chưa kịp nói gì, một luồng gió từ lưỡi đao lướt qua bên ta!
Tên sơn tặc gầy ôm lấy cổ mình, trợn trừng mắt!
Chỉ chốc lát sau, cả hai cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tạ Hựu Chi đứng lại thu đao, nhìn ta.
Hắn trước giờ luôn cười, dáng vẻ bất cần đời.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn biểu cảm lạnh lùng như vậy.
Ta gần như nghi ngờ hắn cũng sẽ chém ta tại chỗ, sợ đến mặt mày trắng bệch, theo phản xạ liền muốn chạy.
Tạ Hựu Chi lại nắm lấy cổ tay ta, nhấc bổng ta lên, bước nhanh về phòng, ném ta lên giường, không nói một lời rồi đè lên.
Ta đẩy hắn ra, vội vàng nói:
“Tạ Hựu Chi, ngươi làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì?”
Tạ Hựu Chi chỉ nhìn chằm chằm vào ta, không nói gì, rồi bắt đầu kéo quần của ta.
Suốt những ngày trên núi, Tạ Hựu Chi luôn rất tôn trọng ta.
Dù chúng ta ngủ chung một phòng, nhưng hắn luôn ngủ trên giường thấp, khi ta thức dậy mặc y phục, tuy hắn rất thích trêu chọc, nhưng mỗi lần đều sẽ ngoảnh mặt đi.
Sức lực hắn lớn đến đáng sợ, ta không thể đẩy hắn ra.
Tạ Hựu Chi dứt khoát dùng một tay giữ chặt cả hai tay của ta, đẩy lên đầu giường, lạnh lùng nói:
“Đã bảo nàng không được ra ngoài mà nàng cứ đòi ra ngoài, nếu nàng đã không sợ điều đó, thì ta cũng chẳng cần phải nhịn nữa.”
Mắt ta đỏ hoe, uất ức nói:
“Ta không phải cố ý muốn ra ngoài, nhưng A Vượng chạy đâu mất rồi!”
A Vượng là tên ta đặt cho con chó nhỏ.
Lúc trước Tạ Hựu Chi còn cười ta đặt tên nghe khó chịu.
Ta không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, nức nở nói:
“Ta sợ lỡ như nó bị ai bắt đi làm thịt…”
Tạ Hựu Chi ngừng lại, chống tay nhìn ta.
Một lúc sau, ánh mắt hắn dịu lại, thở dài bất lực, buông tay ta rồi ngồi dậy.
Những ngày qua ta luôn cố gắng kìm nén cảm xúc.
Nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi bị bắt cóc và nỗi đau bị bỏ rơi đồng loạt ập đến, ta không còn bận tâm đến việc sợ Tạ Hựu Chi nữa, ôm lấy đầu gối co lại vào góc giường, òa khóc.
Tạ Hựu Chi có chút bối rối lùi lại một bước, sau đó luống cuống đến an ủi ta.
“Được rồi, được rồi, là ta sai, ta đã không hỏi rõ ràng.”
“Trên núi này không có ai không phải là người của ta, ta chỉ sợ nàng ra ngoài một mình sẽ gặp chuyện không hay.”
“Đừng khóc nữa.”
Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ khóc tiếp.
Tạ Hựu Chi nói thêm rất nhiều lời hay, thấy ta không phản ứng, cuối cùng dứt khoát kéo tay ta đứng dậy.
“Tối nay dưới chân núi có hội đèn, ta sẽ đưa nàng đi xem.”
Ta dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn.
“…Thật sao?”
7
Khi Tạ Hựu Chi dẫn ta xuống núi, trời đã chạng vạng.
Trên dưới phố phường, những người bán hàng rong đã treo đèn lồng khắp nơi, cả con phố nhà nhà mở cửa, vạn đèn sáng rực, đâu đâu cũng rực rỡ ánh sáng, náo nhiệt vô cùng.
Đã lâu rồi ta chưa được dạo hội đèn lồng, vui mừng đến mức quên hết những nỗi buồn trước đó.
Đang đi, Tạ Hựu Chi đột nhiên treo lên mặt ta một chiếc mặt nạ.
Ta liếc nhìn sang, thấy hắn đang đeo một chiếc mặt nạ Dạ Xoa, trông vô cùng đáng sợ.
Ta muốn tháo mặt nạ trên mặt mình xuống xem thử, nhưng hắn giữ chặt không cho.
Ta đang định đùa với hắn thì ánh mắt bất chợt liếc qua hai người không xa, lập tức toàn thân ta cứng đờ!
Vệ Cảnh trong bộ y phục đen và Cố Vọng Thư đang đứng bên đường ngắm đèn lồng, Cố Vọng Thư không biết đã nói gì, nàng cười duyên dáng nhìn về phía Vệ Cảnh.
Vệ Cảnh lại nhìn về phía ta, chàng nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta còn tưởng chàng đã nhận ra ta, liền giật mình sợ hãi.
Nhưng chàng nhanh chóng quay đầu đi.
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của chàng và Cố Vọng Thư, lòng ta trăm mối tơ vò.
Ba năm thành thân, ta không phải chưa từng xin Vệ Cảnh đi cùng ta đến xem hội đèn lồng.
Mỗi năm chàng đều từ chối, luôn nói rằng có công vụ phải làm.
Hóa ra không phải công vụ, mà là chàng muốn đi cùng Cố Vọng Thư.
Ta nhìn họ một lúc, rồi thu hồi ánh mắt, kéo tay áo Tạ Hựu Chi.
“Đèn ở đây không đẹp, chúng ta đi thôi.”
Tạ Hựu Chi chỉ nhìn ta một cái, rồi nắm lấy tay ta.
Ngay khi chúng ta lướt qua nhau, người hầu của Vệ gia đột nhiên từ trong đám đông vội vàng chạy đến, nói với Vệ Cảnh:
“Tướng quân, trên sông Thanh Thủy vừa phát hiện một thi thể nữ!”
Người hầu kia nhìn sắc mặt Vệ Cảnh, sợ đến mức giọng run run:
“…Dựa vào hình dáng, nhìn có chút giống với phu nhân.”
Ta cảm thấy người bên cạnh ta cứng đờ trong giây lát.
Cố Vọng Thư mừng rỡ trong lòng, nhưng lập tức kìm nén, vội vã tỏ ra vẻ bi thương:
“A Cảnh, mau phái người đi xem đi!”
Vệ Cảnh dường như lúc này mới hồi tỉnh, trầm giọng nói:
“Đưa ta đi.”
Cố Vọng Thư vô thức nắm lấy tay chàng, muốn giữ chàng lại:
“A Cảnh, chàng đừng vội, chưa chắc đó là Uyển Uyển, để người hầu đi trước—”
Vệ Cảnh đột nhiên quay lại quát lớn:
“Buông ra!”
Ánh mắt của chàng thật đáng sợ, Cố Vọng Thư giật mình, tay lập tức buông lỏng.
Vệ Cảnh không nhìn nàng nữa, nhanh chóng lao đi.
…
Ta và Tạ Hựu Chi cũng theo sau.
Ta muốn xem, khi Vệ Cảnh nhìn thấy thi thể mà chàng cho rằng là ta, chàng sẽ có phản ứng gì.
Bên bờ sông Thanh Thủy đã có nhiều người tụ tập, thi thể nữ toàn thân trần truồng, đã bị sưng phù vì ngâm nước quá lâu, nhất là khuôn mặt đầy những vết sẹo ngang dọc, lại bị cá rỉa lâu ngày, không thể nhận ra hình dạng.
Chỉ là thân hình của nàng có chút giống ta.
Đặc biệt là nốt ruồi đỏ trên ngực, nó mọc đúng vị trí với ta!
Vệ Cảnh không cưỡi ngựa, chàng vội vã chạy tới, nếu không nhờ Tạ Hựu Chi ôm lấy ta, chắc chắn ta không thể theo kịp chàng.
Rõ ràng chàng đến rất gấp, nhưng khi nhìn thấy thi thể nữ kia, bước chân chàng đột nhiên ngừng lại, không tiến thêm bước nào.
Trong ánh sáng mờ mờ của đêm tối, ta không thể nhìn rõ sắc mặt của chàng.
Một lúc sau, Vệ Cảnh mới chậm rãi tiến lên, rõ ràng chàng là cao thủ hàng đầu, đoạn đường này đối với chàng chẳng là gì, nhưng khi cúi xuống nhìn nốt ruồi đỏ trên ngực nữ tử kia, bước chân chàng chợt loạng choạng.
“Tướng quân?”
Người hầu thở hổn hển, cẩn trọng hỏi:
“Hay là chúng ta đưa phu nhân về trước, cũng phải để phu nhân yên nghỉ…”
Vệ Cảnh đột nhiên nhìn hắn chằm chằm!
Người hầu bị ánh mắt của chàng dọa đến mức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Vệ Cảnh cứ cúi đầu như vậy một lúc lâu, ta tưởng chàng sẽ nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối, chàng không thốt lên một lời nào.
Không biết đã bao lâu trôi qua, màn đêm dần buông xuống, Vệ Cảnh đưa tay vén tóc dài che mặt của nữ tử kia.
Dung mạo của nàng đã không thể nhận ra, chàng quan sát một lúc, rồi đột nhiên toàn thân chàng thư giãn.
“Không phải nàng ấy.” Chàng nói, “Chuẩn bị ngựa, ta muốn lên núi.”