Nó uể oải nằm phịch xuống giường, lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Ba Mẹ biết nó đã tới khách sạn. Quăng điện thoại lên giường nó lại xếp đồ đạc ngăn nắp rồi chọn lấy 1 bộ váy rồi zô WC làm VSCN.
20 phút sau nó ra với 1 bộ váy xinh đẹp dễ thương, tóc xoã.
RENG...RENG...RENG...
- alô
[Nhi đang làm zì thế?]
- à đang tính thiết kế mẫu đây
[ yk khỏi nha, Tú tìm đk mẫu rồi, mắc công Nhi wá]
- ko có zì đâu, bạn bè cả mà
[ừm, Tú làm việc đây, Nhi bên đó bảo trọng nha]
- ừm Nhi biết rồi, pye pye
[pye]
Nhún vai nó lại bàn trang điểm lại, chộp lấy túi xách rồi ra khỏi phòng
- chào quý khách - nhân viên
- chào anh - nó cười đáp lại
Ra khỏi khách sạn, nó bắt taxi về nhà ông nội với tâm trạng đầy vui vẻ.
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng lớn của căn biệt thự sang trọng nhưng đầy nguy hiểm, vừa bước tới gần thì cổng tự mở ra làm nó zật bắn mình.Vuốt ngực nó bước zô trong thì đèn lại tự sáng lên, 1 giọng nói đầy uy quyền cất tiếng :
- ngồi đi
- vâng - nó chậm rãi bước lại ghê sofa ngồi xuống thì lại 1 bất ngờ khác, chiếc ghế đối diện nó sáng lên thì ông nội nó đang ngồi.
Thở phào nhẹ nhõm nó cười
- ông à, cần zì mà ông làm cho căn nhà này âm u thế ạ
- ta chào đón con nên mới thế
- thế tại con tự hại con rồi, mà ông nội lắp đặt cái cửa đó ko sợ trộm zô sao?
- ko thể zô đk, nếu có người lạ xâm nhập hệ thống an ninh ngôi nhà này sẽ kêu lên
- thế sao con zô đk?
- vì ta đã cho quét bức hình con để nhận dạng
- ah ra thế
- mà bà đâu rồi ông? - nó nhìn ngó xung quanh
- bà con...đã mất rồi - ông thoáng buồn
- cái zì? bà con đã mất rồi? sao ko ai báo cho con biết thế? - nó đứng dậy. Bà rất khỏe mà sao có thể...