- dạ ông, ông nhớ để trong phòng ngủ và phòng khách, như thế mình đi đâu cũng thấy - nó cười híp mắt
- đk nghe theo ý kiến của con - ông cười
- thôi con lên phòng, sáng mai con đi rửa hình rồi đưa cho ông
- ừ
Nó vui vẻ lên lầu zô phòng đóng cửa lại, ngồi trên giường nước mắt tuôn rơi. Bỗng cánh cửa mở ra, người mở chính là...Khải Minh
- Tuyết Nhi, em....
Nó quẹt nước mắt bực bội
- anh zô sao ko gõ cửa?
- anh xin lỗi
- ko cần, lần sau khi zô phòng người khác nhớ gõ cửa là đk
- anh nhớ rồi, mà em...sao khóc? - Khải Minh lại ghế ngồi
- tôi khóc mặc tôi, ko liên quan đến anh - nó lạnh lùng
Cốc...Cốc...Cốc...
- vào đi
Hắn mở cửa zô
- hình như anh zô ko đúng lúc
Khải Minh lạnh lùng nói
- phải đó, ra ngoài đi, chúng tôi đang nói chuyện
- anh khỏi phải đi, anh ko phải người ngoài đâu Thiên Vũ - nó nắm tay hắn
Khải Minh tức giận bỏ ra ngoài đóng cửa 1 cái rầm
- em ko sao chứ?
Nó lắc đầu cười
- em ko sao mà
- chắc chắn ko sao đấy chứ? Anh lo lắm đấy
- em ổn mà, anh đừng lo quá
Hắn đi lại giường nó ngồi
- đk rồi, em đang làm zì thế?
Nó ngồi kế hắn
- em đang xem hình hồi nãy em và ông chụp, đẹp ko?
- bạn gái anh ko đẹp thì ai đẹp nữa đây
- em nói ông em kìa, ông đẹp lão quá đúng ko?
- đúng, sau này ko biết anh đk thế ko ta?
- ây anh thật là
- anh nghĩ em nên rửa ảnh rồi treo trong phòng cho đẹp
- ừm hay zờ chúng ta đi luôn đi
- zờ hả?
- ừm
- đi, anh sẽ làm vệ sĩ cho em
Cả 2 nắm tay nhau xuống phòng khách
- con chào ông - đồng thanh
- ờ 2 đứa ngồi đi - nó và hắn ngồi xuống - tính đi đâu đây hả?
- dạ tụi con đi rửa hình ạ
- ừ đi sớm về sớm biết chưa
- dạ ông
Ông cười đến khi nó và hắn đi khuất, vẻ mặt buồn bã hiện rõ
- bà thấy ko? Cháu gái bà yêu thương nhất đấy, nó rất thương bà. Tấm hình 10 năm nó vẫn giữ, nó vẫn còn giữ cho đến bây zờ. Nó là đứa con cháuhiếu thảo lễ phép ngoan ngoãn. Bà đi quá sớm, bà chỉ mất vài hôm thì nóđến, vẻ mặt của nó vui vẻ nhưng khi nghe tin bà chết nó đã khóc đến mấthết lí trí, đòi trả thù cho bà. Bà có cảm nhận đk tình yêu thương của nó ko?