Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 59: Nốt nhạc thứ 59



Hắn và nó ra ngoài

"Em qua phòng ông nội, anh đi ko?"

"Thôi em đi đi, anh về phòng"

"Thế em đi nhá, pye pye"

Nó vẫy tay hắn rồi chạy zô phòng ông

Cốc....Cốc...Cốc....

"Vào đi!"

Nó mở cửa cười tươi bước zô

"Ông nội, con đã rửa hình xong rồi ạ, con còn đóng khung luôn rồi" Nó cầm hình đưa cho ông

Ông nó vui vẻ cầm mấy bức hình xem "Đẹp quá, ông sẽ để nó ở trong phòng ngủ và phòng khách, như thế ông sẽ đk thấy con mỗi ngày"

Nó ngồi xuống giường nắm tay ông cười "Ông nội, ông đã lớn tuổi rồi, sao ông ko nghỉ hươu zậy?"

"Tuyết Nhi, công ty này khó khăn lắm ông mới gầy dựng đk, ông ko thể nhườngchức đk, trừ khi con lấy Thiên Vũ, ông sẽ giao lại cho nó"

"Ông nội, nhưng sức khỏe của ông ko thể quản lí nhiều đk, con ko yên tâm"

"Tuyết Nhi à, nếu con ko yên tâm thì phải lấy Thiên Vũ sớm đi chứ"

"Con...." Nó đỏ mặt

"Tuyết Nhi, con yên tâm, ông nội sẽ sống lâu với con mà"

Nó kiềm chế để cho nước mắt ko tuôn trào, gượng cười "Dĩ nhiên ông sẽ sống lâu với con rồi"

Ông và nó cười vui vẻ

"Ông, con về phòng đây ạ, ông ngủ sớm nhé"

"Ừ ngủ ngon cháu yêu"

Nó đứng dậy cười "Ngủ ngon ông nội" rồi mở cửa đi về phòng

Về đến phòng nó ngồi phịch xuống giường thì lại có tiếng gõ cửa "Zô đi"

"Tuyết Nhi!" Khải Minh đẩy cửa bước zô

Vẻ mặt nó lúc này lạnh băng "Có chuyện zì ko?"

"Sao em thấy anh lại lạnh lùng như thế? Khác với khi em ở chung với mọi người"

"Tôi nói thẳng nha, mong anh đừng buồn nhưng thật sự tôi ko thích anh, ác cảm của tôi với anh nhiều hơn là thiện cảm đấy"

"Vì sao?"

"Vì anh lúc nào cũng chen ngang lúc tôi nói chuyện hay làm zì với Thiên Vũ, và anh cũng ko ưa zì anh ấy mà đúng ko?"

"Đúng thế, anh rất ghét cậu ta vì cứ quây quẩn bên em, anh ghét cậu ta vì cứ nói chuyện và cưu xử quá mức với em"

"Anh lấy quyền zì mà ngăn cản anh ấy làm thế? Anh ấy đối xử tốt với tôi thì sao? Vì anh ấy là bạn trai tôi, ko đk à?"

"Đúng thế, cậu ta ko xứng đáng với em mà anh đây, anh đây mới xứng đáng"

"Anh quá đề cao mình rồi, dù Thiên Vũ có chết tôi cũng ko bao zờ yêu anh. Mời ra ngoài!" Nó lạnh

Khải Minh tức giận "Em đợi rồi xem, anh sẽ làm cho em yêu anh" nói xong anh tức giận ra ngoài đóng cửa mạnh

"Đúng là hết thuốc chữa, kệ ko quan tâm. Đi ngủ!"

Nó trèo lên giường đắp chăn nhắm mắt lại ngủ.