Nó ngủ thì bài Boyfriend của Boyfriend vang lên, vễn nét mặt đó, nó tức tối cầm cái đt lên.
- Alô, ai thế? - Nó giọng buồn ngủ nói
- Cô hai, dậy chưa? - Lâm hỏi
- Anh Minh Lâm?
- Là anh, dậy đi, anh đợi em ở trước cổng đây nè.
- Cổng nào?
- Còn cổng nào nữa, nhà em đó.
- Nhà em? Oh...đợi em lát, em xuống liền - Nó hớt ha hớt hải lao zô nhà tắm.
10 phút sau, nó ra với bộ đồng phục xinh xắn, tóc buộc cao với cái nơ nho nhỏ màu trắng. Xách cặp xuống nhà, thưa Ba Mẹ rồi nó ra xe đi học chung với Lâm.
- Anh đợi em lâu hok? - Nó hỏi
- Đợi em cả đời còn đk, thôi sắp trễ rồi, đi thôi.
- Vâng.
Nó và anh ta lên xe và xuất phát đến trường.
Trên xe anh ta :
- Nhi...
- Hửm?
- Hôm qua em đi với ai thế? - Anh ta lạnh lùng hỏi
- Ai là ai?
- Thiên Vũ, anh đã thấy hết.
- Ừm, thì sao?
- Em có tình cảm với anh ta à? - Anh ta dò hỏi
- Đâu có, anh ghen à? - Nó ghẹo anh ta
- Ừm, có sao à? - Anh ta vẫn lạnh lùng (lúc nắng lúc mưa)
- Có, anh ghen tức nghĩa là anh quan tâm em và yêu thương em thật lòng. Phải ko?
- Anh...
- Anh làm sao?
- Yêu em
- Em biết, tới trường rồi.
- Em vô trước đi, anh cất xe.
Nó gật đầu nhẹ rồi anh ta cũng zô bãi giữ xe luôn. Nó đang đi giữa chừng thì gặp hắn, nó đi thẳng nhưng vì 2 chữ mà nó đứng lại.
- Xin... - Hắn nói
- Nói lời xin lỗi có khó ko? -Nó lạnh lùng nói
Nó nói rồi đi thẳng luôn, ko cho hắn nói thêm câu nào. Hắn có thể làm như vậy với bất kì cô gái nào cũng đk nhưng với nó, đó là 1 sự sỉ nhục, hắn tưởng nó là ai chứ?
Minh Lâm cất xe xog, zô trường thì đã thấy cái cảnh đó (hay thiệt), mặc dù anh ta ko biết họ đã nói gì với nhau nhưng cũng rất ghét hắn, ghét đến tận xương tủy (ghét gì mà ghê zậy cha nội).
- Nhi, đợi anh với. - Anh ta kêu rồi chạy tới chỗ nó.
- Sao thế anh? - Nó hỏi, gương mặt lạnh lùng đã biến mất thay vào đó là gương mặt ngốc nghếch (thay đổi ghê thật)
- Em đi gì nhanh dữ, tính bỏ anh hả? Anh ta giả bộ tức giận
- Hihi...em đâu có dám bỏ anh, lỡ anh thất tình rồi kiếm em trúc giận rồi sao. - Nó ghẹo anh ta
- Thế thì tốt, em zô lớp đi, trễ đó.
- Oh mà anh có thấy những ánh mắt sát khí nhìn chúng ta ko?
- Kệ mấy người đó, nhìn riết cũng chán thôi.
- Anh hay quá ha, mấy bạn nữ nhìn em... - Nó chưa kịp nói hết thì anh ta đã nhảy zô nói
- Họ nhìn rồi cũng đuôi mắt thôi, ko sao đâu. Anh sẽ bảo vệ em.
- Em ko có yếu đuối thế đâu.
- Dĩ nhiên, vợ iu của chồng mà.
- Anh...muốn chết hả? Cho anh chết này. - Nó cầm cặp đánh anh ta ko thương tiếc, dí nhau chạy vòng vòng khiến bao ánh mắt sát khí nhìn theo (số đông là nữ).
TÙNG...TÙNG...TÙNG...
Nó và Minh Lâm nghe tiếng trống cũng ngừng lại, tạm biệt nhau rồi zô lớp.
Trong lớp nó, nhỏ quăng tờ giấy qua bàn nó.
" đk anh hai tui chở đi học sướng ko hả? "
"cũng hơi hơi vì đk hot boy chở đi học mà, còn bà, đk ai chở đi? "
" Hìhì, có ai đâu, tại bà mà tui phải đi 1 mình, tại bà mà tui bị đánh thức, mọi thứ đều tại tại bà bà bà bà bà"
" làm lố nha, tui có nhìu lỗi thế khi nào hả "
" rất nhìu là đằng khác, tui sẽ kể tội sau. "
" ừm, tui cũng muốn biết tui đã làm gì bà. Học đi, cô la giờ "
" ok "
Bên lớp hắn, y chang cùng gửi thư.
" Thiên Vũ, giờ giải lao, cậu đi theo tôi "
" Làm gì? "
" tôi có chuyện muốn nói, về Tuyết Nhi "
Hắn vừa nghe đk tên nó thì lập tức nhận lời.
Tiết học lớp nó, nhỏ, hắn và anh ta trôi qua nhanh chóng. Cả đám hẹn nhau ngay chỗ hắn kéo nó đi. Nó thấy hắn liền chuyển sang thái độ lạnh như băng, nhỏ thấy hắn thì mắt sáng rỡ như hái đk tiền (mê trai quá). Không khí trở nên đáng sợ vì 3 người lạnh như băng, đó là nó, hắn và anh ta, nhỏ thì có đổi gương mặt tẹo nào đâu (mới " hái tiền " mà)
- Đk rồi, ngồi đi. - Anh ta lên tiếng, phá tan bầu không khí đáng sợ ấy
- Anh hai à, có chuyện gì mà kiu em với Nhi ra thế? Còn có Thiên Vũ nữa?
- Con nít, yên lặng nào. - Anh ta ra lệnh
- Em bằng tuổi Thy đấy. - Nó bực bội nói
- Anh là anh của Thy, em là chị dâu của nó, nó là con nít đúng rồi. - Anh ta ghẹo (ám chỉ đến hắn)
- Thật là... - Nó pó tay với anh ta luôn
- Sao mình đau lòng khi cô ấy nó cười vui vẻ với anh ta thế nhỉ? - Hắn nghĩ
- Được rồi, anh có chuyện muốn nói...liên quan đến Thiên Vũ và Thy. - Anh ta nghiêm túc nói
- Em??? - Nhỏ ngơ ngác hỏi
- Đúng thế, tin này chỉ 4 chúng ta biết thôi, nếu lọt ra ngòai sẽ làm tin HOT đó.
- Ko giấu đk lâu đâu. - Hắn nói mà mắt nhìn nó
- Đk nhiu hay nhiu, còn hơn là... - Nó, ánh mắt lạnh lùng, nhìn ở đâu đâu đó
- Phải, đk nhiu hay nhiu. Anh nói đây, về chuyện chồng chưa cưới của Thy.
- Cái gì????? - Nhỏ là lớn làm m.n nhìn nhỏ chằm chằm, nó kéo nhỏ xuống rồi bắt đầu nghe típ
- Là vầy, Ba nói chồng chưa cưới của Thy là...Thiên Vũ. - Anh ta nhìn nó
- Hả? Thiệt ko anh hai? Thiên Vũ sao? Mà anh hai biết khi nào thế? - Nhỏ vui mừng nói
- Thiệt, tối qua Ba kêu em lên lầu là để nói với anh chuyện đó.
- Hừm, hay thật, lấy 1 người mà mình ko yêu, quả là quá ràng buột. - Hắn cười nửa miệng nhìn nó
- Sao anh nói thế? Anh ko...
- Tôi thực chất ko yêu cô, tại sao tôi lại phải lấy cô? Giống Nhi vậy, ko tình cảm, sao lại phải lấy?- Típ tục nhìn nó (nhìn quài cha nội)
- Nhi??? - Anh em nhỏ nhìn nó (nhìn quài thế trời, chắc đẹp quá nè)
- Phải, lấy 1 người mình ko yêu đúng thật là...ràng buột. - Nó nói
- Em nói anh ràng buột em? Em có thể đi đâu hay làm bất cứ thứ gì em thik mà. - Anh ta nói
- Em ko nói anh ràng buột em, nhưng cuộc hôn nhân sắp đặt này...ràng buột em. Em ko yêu anh, tại sao lại phải...
- Anh yêu em thôi đủ rồi. - Anh ta chen vào
- Nhưng em ko yêu anh, em sẽ tìm mọi cách để phá cái đám cưới vô nghĩa này. - Nó đứng lên và đi ra cổng, để nhỏ với anh ta ở lại, còn hắn đương nhiên đi với nó
- Nhi, Nhi. Đứng lại cho anh. - Hắn kéo tay nó lại
- Bỏ ra, anh đi đi, kệ tôi. - Nó vùng vẫy, bỏ đi ko lời nào cùng với nước mắt
Hắn vô lớp lấy cặp cho nó rồi chạy theo, chạy kiếm nó mãi mới thấy nó đứng ngay 1 tiệm áo cưới. Dường như nó đã biết hắn tới nên đã cất tiếng.
- Con gái chỉ đk mặc áo cưới 1 lần, nhưng tôi lại phải mặc trong nỗi buồn. Cưới người ko yêu đúng thật là...chả biết sao Ba Mẹ tôi lại làm thế với tôi? Thật nực cười. Nó nói mà vừa khóc vừa cười
- Nhi!
- Sao lúc tôi thế này lại là anh ở bên tôi, mà ko phải là người tôi yêu? - Nó nhìn hắn
- Nhi, đi với anh. - Hắn nhỏ nhẹ nói
- Đi đâu? - Nó lau nước mắt
- 1 nơi rất yên tĩnh. - Hắn nắm tay nó (lợi dụng ghê)
- Ừm.
Cứ thế, nó mặc hắn đưa tới đâu, gương mặt vẫn vô cảm và buồn. Hắn dẫn nó đến 1 vườn hoa rất rộng mà hắn đã tự trồng, trong đó có đủ lọai hoa. Nào là hoa hồng, hoa lavender,... Đến nơi này, tâm trạng nó vui hơn, nở 1 nụ cười dễ thương mê hoặc lòng người. Thấy nó cười, hắn cũng yên tâm hơn, ngắm một lát rồi họ đến chuồng ngựa.
- Em biết đua ngựa ko? - Hắn hỏi
- Tôi á? Hình như là hok.
- Còn hình như, anh chỉ cho. Em chọn ngựa đi
- Anh anh em em, phát ớn. Mmm...lấy con này, bạch công chúa. - Nó chỉ zô con ngựa màu trắng
- Đó là bạch mã, ko phải là công chúa. - Hắn kí nhẹ đầu nó
- Kệ em, lấy con này.
- Đk, thế thì đi. - Hắn dắt con ngựa ra
- Nhưng em đâu biết cưỡi. - Nó nhăn mặt nói khiến cho hắn phì cười
- Nè anh chỉ cho, lên đi. - Hắn bế nó lên ngựa nhưng vì một sự cố mà hai người đã...chụt, nó leo lên ngựa vì cái chỗ để leo lên bị rớt ra và thế đó. 1 phút sau mới xog, nó ngại quay mặt qua chỗ khác. Hắn thấy thế nên đã nói.
- Nè, lên lại đi, anh chỉ.
- Oh.
Nó và hắn cùng nhau vui đùa suốt buổi, đến buổi tối thì đã có người cất lời xin lỗi.
- Nhi, anh xin lỗi. - Hắn nói làm nó ngơ ngác
- À ờ...ko có gì đâu, tôi quên ráo nó hết rồi. - Nó nhìn hắn cười
- Ừm, trễ rồi hay là em ở đây ngủ luôn đi.
- Hả??? Anh có điên hok zạ? Nam nữ thọ thọ bất thân. - Nó tức giận nói
- Nhà này của Ba Mẹ anh mà, gia đình ở zới nhau, sao đâu. - Hắn bình thản nói
- Ba Mẹ anh ở đây à?
- Ừm, tí nữa họ về. Em gọi nhà em đi, Ba Mẹ lo đó. - Hắn nhắc nhở
- Ờ ha, đợi em tí. - Nó móc điện thọai ra, zô danh bạ, bấm zô chữ Appa và alô
" Alô, con gái " - Ba nó
" Ba ơi, hôm nay con ngủ ở nhà Phương Phương nha? "
" Được con gái cưng, nhớ đi học là đk. "
" Dạ. "
" À quên, Minh Lâm có qua kiếm con đó, nhớ gọi cho nó "