Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 65: Chương Nốt nhạc thứ 65



30p sau nó quay qua lấy hộp màu thì zật mik vì thấy hắn, chả biết hắn ngồi đó lúc nào và bao lâu nữa.

“Anh zô phòng em lúc nào thế?” Nó lấy hộp màu xong rồi quay sang vẽ típ

“Nãy zờ rồi, thấy em tập trung quá nên anh ko nỡ gọi”

Nó cười phì “Aishh thật là, anh đúng là dẻo miệng thật”

“Sao anh dẻo miệng?”

“Thì anh nói là ko nỡ đó”

“Ah ah~”

“Anh càng lúc càng con nít, đặc biệt khi có em”

“Dĩ nhiên, anh thik”

“==ll” Nó cười rồi típ tục công việc của mik

“Tuyết Nhi, chừng nào xong hả?”

“Khoảng 1 tiếng nữa”

“Cái zì??? Lại phải đợi?” Mệt quá”

Nó lắc đầu cười, đặt tất cả xuống rồi cầm bức tranh lên đi lại chỗ hắn “Đẹp ko?”

Hắn cầm lấy rồi nhíu mày “Anh đâu?”

“Anh là ai mà em phải vẽ? Chừng nào anh là anh trai của em thì em mới vẽ”

“Anh là chồng em mà”

“Ko dám đâu, chưa là zì hết nên anh ko quan trọng” Nó cười đùa

“Yah ít nhất anh là chồng tương lai của em mà, em thật ác độc?”

Nó trở sang mặt lạnh đến đáng sợ “Ác hả? Anh muốn em ác ko? Em nói thiệt là nếu em mà ác thì anh ko chơi nổi em đâu”

Hắn đứng lên cười cười “Haha đùa tí thôi mà, đùa thôi, em rất là hiền mà ha”

Nó chu môi rồi mở tủ đồ lấy 1 khung hình ra, lồng bức tranh vào khung hình rồi cầm cười, hắn đi lại

“Em vẽ đẹp thật, em cũng rất có năng khiếu thiết kế thời trang”

“Sao anh biết? Anh thấy em thiết kế chưa mà nói zậy?”

“Lần trước Tú Anh có đưa anh xem thử, ờ mà cô ấy nói là nếu em về đk thì nói với cô ấy 1 tiếng”

“Chi thế?”

“À em ấy bảo là trường tổ chức cái zì đó đó thi cái zì đó đó”

“Cả tổ chức zì anh cũng ko biết thì sao đây? Đúng là”

Nó và hắn vui đùa với nhau trong phòng. Thời gian trôi nhanh, mới đây đã đêm xuống rồi, cũng sắp tới zờ phải ra sân bay. Mọi người đã thu dọn đồ đạc tập trung hết tại phòng khách để tạm biệt.

“Ông nội, tụi con sắp đi rồi, ông nội nhớ phải bảo trọng nha”

“Ừ ông biết rồi, con về đó nhớ gửi lời thăm của ông”

Nó cầm khung tranh trong giỏ đưa ông “Con biết rồi, à con có vẽ bức tranh gia đình, cũng đã lồng vào khung, tặng ông”

Ông cầm lấy cười hiền “Cảm ơn con, cũng đã gần tới zờ. Tụi con ra sân bay đi”

No ko nỡ “Vâng, tụi con đi, ông nhớ chăm sóc mik nha. Khải Minh, tôi nhờ anh chăm sóc ông nội, đừng để ông bị bệnh”

“Anh biết rồi”

Nó cười đi lại ôm ông 1 cái rồi cầm vali lên xe cho khỏi khóc và koluyến tiếc, hắn nhỏ và anh ta cũng lên xe. Chiếc lăn bánh rồi đi khuất.