Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 87: Nốt nhạc thứ 87



Suốt cả ngày học nó chả tập trung đk tí nào, cứ nghĩ về lúc ra chơi,nghĩ về những ánh mắt viên đạn đó, nghĩ về hắn. Nó phải làm sao để mọingười hết bàn tán về nó đây? Làm sao để có thể cho mọi người hết ghét nó và hắn đây? Rất nhìu câu hỏi bao trùm lấy nó, nó muốn trốn cũng ko đk,đối diện cũng ko xong, làm sao đây?

.

.

.

Hôm nay nó đi bộ, nhỏ cũng zậy, cả 2 đã qua đườg thì nó sực nhớ để quên đồ nên chạy đến lớp lấy.

"Cuốn tập toán đây rồi, may quá"

Nó cất zô cặp rồi chạy ra, đúng lúc đèn đỏ, nó băng qua đường thì có 1chiếc xe máy chạy vượt đèn đỏ tông vào nó, nhỏ nhìn mà đứng tim liềnchạy qua.

"Nhi ơi, có sao ko? Trời ơi, máu"

Vì trường mặc váy mà nên chân nó bị trầy đầu gối nặng và khúc dưới chỉ trầy da, nhỏ tức điên quát

"Nè, có mắt để trưng hả? Chạy xe ko biết nhìn đường sao?"

Tên đó tháo mũ và mắt kính ra, trông anh ta chỉ tầm 18 19 tuổi thôi, hènchi nông nỗi phóng tốc độ nhanh, vượt đèn nên đụng là phải, dân ăn chơichứ ít zì. Anh ta nhìn nó cười khẩy

"Có sao ko? Chỉ trầy da thôi mà, có chết đâu mà lo"

"Anh qua kia nói chuyện với chúng tôi, ở đây là giữa đường, tôi ko muốn mua thêm họa" - nó

Nhỏ đỡ nó qua bên kia đường, anh ta chạy đến mém nữa tông trúng nhỏ.

"Yah cái tên kia, 18 19 mà bố láo nhỉ? Anh có nghe câu Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chưa?"

"Chưa"

Nhỏ nhíu mày "Chưa? Haha hèn chi ko biết tụi tôi là ai, nói cho anh biết,tôi là Hoàng Phương Thy, đây là Lục Tuyết Nhi, 2 chúng tôi là con nhàdoanh nghiệp lớn đó"

Anh ta bình thản "Thì sao? Hù tôi à, chỉ cần tôi búng tay 1 cái là nhà cô sập như chơi"

Nhỏ la to "Vệ sĩ!"

12 16 thằng vệ sĩ bước ra, anh ta nhìn bình thường rồi thôi, đúng lúc đó xe Khánh Thư ngang qua, thấy nhỏ và nó liền tấp vào.

"Ây bạn của tui, ủa Tuyết Nhi, bị sao zậy?" Thư lo lắng

Nó ấp úng "Ah...Nhi..."

Nhỏ chỉ vào anh ta "Đụng xe đó, tên này gây ra nè"

Thư tức zận đứng lên "Nè anh kia, mới 16 17 mà lái xe hả? Có tin tui nói công an còng đầu anh ko?"

Anh ta cười "Tôi 19 tuổi rồi chị hai, đủ tuổi lái xe rồi. Oke?"

Thư nạt lại "Ko, anh đụng Tuyết Nhi mà ko xin lỗi thì tôi kêu người xử anh đó"

"Thách, nếu có bản lĩnh"

Nhỏ tỏ ra ngạc nhiên "Ồ có người ko biết cô ấy là con của trùm xã hội đen kìa ta ơi, tội nghiệp"

Anh ta vừa tính nói thì hắn chạy đến "Em sao zậy Nhi? Sao ra như zầy?"

"Chỉ trầy da thôi, ko sao đâu"

Hắn nổi cáu "BỊ NHƯ ZẬY MÀ EM CÒN NÓI LÀ KO SAO, THẾ NÀO MỚI LÀ CÓ SAO?"

Thư, anh ta, nhỏ và nó im bặt, lần đầu hắn to tiếng quát nó, nhưng cũng chỉvì 1 từ "lo" mà thôi. Hắn lôi điện thoại ra bấm số gọi xe đến đón

"Anh đưa em zề"

"Ko cần, em sẽ zề zới Thy, cảm ơn anh"

Nó cầm tay nhỏ để đứng lên, Thư cười "Hay để Thư đưa 2 người zề nha, đi đi mà"

Nhỏ gật đầu lia lịa "Oke oke, đi thôi Nhi"

Nhỏ vẫy tay tạm biệt hắn rồi đi, nó chỉ quay qua nhìn rồi lên xe luôn,trước khi đi Thư còn lườm tên kia 1 cái mới bỏ zô xe, anh ta rồ xe phóng thẳng, hắn đứng đó đang hối lỗi đây nè.

"Hầy, sao mik lại to tiếng zới em ấy chứ? Mà bị như zầy còn nói là ko sao, vết thương nặng thế mà lại *thở dài*"

Trên xe, nó ngồi im lặng, nhỏ và Thư thì cứ như chim hót líu lo, cứ cười đùa zui zẻ.

"Sao im lặng zậy Nhi? Nói zì đi chứ" - nhỏ

Nó mặt buồn "Có zì để nói?"

"Có, Nhi trả lời thành thật zới Thư đi"

Nó và nhỏ bất ngờ, ko lẽ muốn hoei chuyện đó sao? Nhỏ cười đaqnh trốnglảng "Thư, vết thương của Nhi cần bôi thuốc nếu ko sẽ nhiễm trùng đó,dừng ở đây đi, nhà Nhi ở trên kia thôi"

"Dừng xe!"

Thư mở cửa ra, nó cũng mở cửa ra, cả 3 bước xuống xe.

"Đk rồi, cảm ơn Thư đã đưa tụi mik zề nhà, bye nha"

Nhỏ đỡ nó chạy lẹ, với sự lúng túng và trốn tránh đó, Thư chắc chắn nó chính là chị của mik, người chị cùng Mẹ khác Cha.