Nó và hắn ôm nhau dưới hoàng hôn, khung cảnh rất lãng mạn và bình yên,bỗng nó thấy hắn dần xa, nó cố chạy theo với tay hắn nhưng không được,hắn đi xa nó rồi, hắn bỏ nó lại một mình.
"THIÊN VŨ" - Nó tỉnh dậysau cơn ác mộng đó, trán nó thấm ướt mồ hôi, nó cũng đã rơi nước mắt, sự thật là sự thật, nó không thể chối bỏ, nó ôm đầu khóc "Thiên Vũ."
Đối với nó, đây là cơn ác mộng khủng khiếp, nó chỉ ước sao mình chưa từng tồn tại, như thế thì không ai phải chết.
"Ông bà nội, Ba, Thiên Vũ" - Nó khóc "Tại con mà mọi người ra đi, tại con cả, tại con" - Nó tự trách mình
Tú Tuệ đi vào thấy nó như thế cũng thật tội nghiệp "Tuyết Nhi"
"Chị" - Nó ôm chầm lấy Tuệ, cô vỗ lưng nó "Em bình tĩnh, chị có chuyện muốn nói"
Nó thả Tuệ ra, gạt nước mắt "Chuyện gì?"
Tuệ nghiêm túc "Chuyện là...chị muốn em đi du học, chẳng phải em thích thiết kế thời trang sao?"
Nó khó hiểu "Sao chị lại muốn..."
Tuệ cười "Chuyện đó em không cần biết, cứ nghe lời chị, em sẽ tìm được câu trả lời"
Nó do dự "Nhưng Thiên Vũ vừa mới mất, chắc chắn Ba Mẹ anh ấy không chịu nổi đâu"
Tuệ nắm vai nó "Chúng ta sẽ qua đó thăm hỏi họ rồi xuất phát"
"Khi nào?"
"Thứ 7 tuần này" Tuệ chắc chắn, nó thở dài "Được"
"Tốt lắm" Cô đi khỏi, nó đứng lên cầm tấm hình nó và hắn xem, thật sự nó muốn quay lại thời gian đó
.
.
.
Hôm nay nó và Tuệ đến thăm Ba Mẹ hắn, Mẹ hắn khóc rất nhiều, thấy nó bàkhông những không đuổi đi mà còn hỏi thăm khiến nó ray rứt trong lòng.
"Con đi là đúng, rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi nguy hiểm và đau buồn này" - Ba hắn
"Dạ con biết nhưng con không nỡ, làm sao mà con đi khi mọi người như vậychứ? Tại con mà ra, con phải có trách nhiệm, con phải gỡ nút thắt do con gây ra" - Nó
Mẹ hắn cầm tay nó "Tuyết Nhi, không phải lỗi của con, đừng tự trách, thằng Thiên Vũ biết sẽ buồn, cả ông bà và Ba con nữa"
Nó gượng cười "Dạ, con nhất định sẽ làm được"
--------------------
Cả gia đình đưa nó ra sân bay, nó phải cố gắng lắm mới không khóc, nhiềuchuyện xảy ra quá, nó thật sự phải đi để cho mọi người an toàn. Tạmbiệt!
Chuyến bay cất cánh, nó ngồi nhìn ra cửa sổ, hình bóng mọingười lại ùa về, giọt nước mắt lăn dài trên má, nó lấy tay quệt đi rồitựa đầu vào gối nhắm mắt lại. Nó không biết rằng anh ta cũng trên máybay này chủ yếu là theo nó.
Trong một quán cafe, Tú Tuệ đang ngồinói chuyện với một người từ trên xuống dưới bịt kín mít, Tuệ thở dài"Dạo này Tuyết Nhi suy sụp lắm, tội nghiệp"
Người kia tựa vào ghế "Chúng ta nên hoàn thành phi vụ này càng sớm càng tốt"
Tuệ gật đầu "Chị đã gắn thiết bị theo dõi vào ông ta, chính ông ta sẽ cho chúng ta biết nó nằm ở đâu"
"Phong bì xanh đó thật sự quan trọng, chúng ta phải cố lấy được nó"
"Còn một chuyện nữa, Tuyết Nhi sang Pháp không được cho ai biết"
"Em biết rồi"
--------------------
"Chuyến bay M30 chuẩn bị đáp xuống sân bay, các hành khách hãy thắt dây antoàn. Xin nhắc lại chuyến bay....." - Giọng cô tiếp viên vang khắpkhoang
Trong phút chốc máy bay đã đáp xuống, nó gỡ dây an toàn rarồi cầm vali bước ra, ánh mắt nó xa xăm nhìn về chân trời, nó đã hạquyết tâm sẽ trở thành con người khác, mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn và sẽhướng về tương lai tươi đẹp. Vừa mới bước đi thì có 2 người mặc đồ đenđến chỗ nó cúi chào"Thưa cô là Lục Tuyết Nhi?"
"Phải, có chuyện gì? Mấy người là ai? - Nó hỏi
"Chúng tôi là người của cô chủ Tú Tuệ, cô ấy dặn chúng tôi đưa cô về nhà"
Nó hơi nghi nghi, vì thế lực của ông ta (Ba Thư) cũng đâu có thua ai, cònlại là trùm xã hội đen nữa chứ, chuyện của nó chỉ cần ông ta búng tay là có ngay chứ gì đâu, phải cẩn thận.
Nó lạnh lùng "Sao tôi tin được?"
"Cô có thể gọi điện hỏi cô chủ"
Nó mở điện thọi lên thì có 1 tin nhắn thoại của Tú Tuệ "Tuyết Nhi em đếnnơi chưa? Có gặp người của chị không? Nếu có thì hãy đi theo họ, chị đãmua cho em 1 căn nhà gần trường cho em rồi đó. Ở đó em nhớ giữ sức khỏe, đừng để bệnh nha."
Nó để điện thoại vào túi, gương mặt lạnh lùng vẫn không "bay" đi, tên vệ sĩ lên tiếng "Để tôi cầm, mời cô lên xe"
Nó để vali cho 2 tên vệ sĩ rồi đi lên xe, nó nhìn ra cửa sổ thở dài rồitựa vào ghế "Khi nào mình về lại nước đây? Mọi người, hãy đợi Tuyết Nhi, Tuyết Nhi hứa sẽ thành nhà thiết kế nổi tiếng. Hãy chờ Tuyết Nhi."