Nó ngồi trong lớp mà lo lắng cho hắn lắm. Thi thoảng, nó lại ngó ra cửa, không biết giờ này hắn ở đâu mà không vào lớp.
Hay...hắn bị bắt đi rồi? Long thì vào lớp rồi nhưng chỉ có mình tên đó. Nó hỏi Long về hắn thì Long bảo không biết. Cả buổi học nó chẳng tập trung được gì hết nó cứ nghĩ đến hắn hoài.
Tan học, nó vội cất sách vở và nhờ Minh đưa về biệt thự. Thực sự Minh cũng không muốn nó về biệt thự nên rủ nó đi chơi. Nhưng nó còn tâm trí đâu mà chơi, giờ nó chỉ muốn tìm hắn thôi... Minh đành lấy xe đạp điện ra đưa nó về.
Vừa bước đến biệt thự, nó đã nhảy xuống xe rồi chạy ù vào trong. Minh cũng thấy hơi hẫng nhưng cậu cũng rất vui vì phép thử ban sáng đã khiến cậu tin rằng nó đã có tình cảm với cậu. Quay đầu xe đi về, cậu nở một nụ cười hạnh phúc, đối với cậu hôm nay là một ngày tuyệt vời.
Vừa bước vào nhà, nó đã thấy Long nằm dài xem TV trên ghế sofa.
Nó chạy đến hỏi:
- Này sáng nay anh ta có bị sao không?
- Hả? À...Không sao. - Long đáp lại, mắt vẫn không rời màn hình TV.
- Vậy anh có biết anh ta ở đâu không?
Long chỉ tay lên tầng.
May quá! Vậy là hắn về nhà bình an vô sự. Nó cũng bớt lo nhưng nó thấy có gì đó hơi gợn gợn trong lòng, một cảm xúc khó tả.
Khẽ bước về lên cầu thang, lòng nó nặng trĩu. Đứng trước cửa phòng hắn, nó chần chừ, rụt rè đưa cánh tay vặn nắm cửa, nó bước vào phòng hắn.
Hắn đang nằm ngủ trên giường. Nó đơ người lặng lẽ nhìn. Sao nhìn hắn tim nó lại đập mạnh đến thế? Sao nhìn hắn mà nó lại thấy có lỗi như vậy? Đến chỗ Minh trước là sai sao? Nó thở dài, khẽ bước ra, đóng cửa lại và trở về phòng.
Đến giờ cơm rồi mà sao hắn chưa xuống ăn nữa. Không biết hắn có đói không? Nó bước lên phòng hắn.
- Vương Khang! Vương Khang! - nó vừa gõ cửa vừa gọi hắn liên hồi.
Mặc kệ nó gọi, hắn vẫn ôm headphone nghe nhạc mặc dù đầu óc vẫn nghe mấy lời nó nói.
- Anh mà không mở cửa thì anh sẽ là heo, chó, quả tạ, bla bla - Nó vừa cười ranh mãnh vừa nói.
- Gì? - Cuối cũng hằn cũng ra mở cửa, mắt thì lườm nó.
-Có đói không tôi nấu mì cho? - Nó hỏi.
- Không đói! Cô đi mà nấu cho thằng nhóc Minh đó! - Hắn nói rồi đóng "rầm" cái cửa làm nó suýt thì đập mặt vào cửa.
Chẳng lẽ hắn giận chuyện ban sáng? Người gì mà nhỏ nhen, ích kỉ vậy?
Đầu nó bốc khói, bực mình đi xuống bếp. Mở tủ lạnh lấy chai nước uống cho hạ hỏa. Người ta đã lo cho hắn rồi mà còn... Thật là tức mà!
-Này! Sao sáng cậu đến chỗ Minh mà không đến giúp Khang? Thích Minh à? - Long đột nhiên xuất hiện làm nó giật bắn mình, suýt thì sặc nước.
- Anh đừng có đùng đùng xuất hiện như thế nữa được không? Cứ như thế có ngày tôi chết vì giật mình cũng nên. Tôi giúp Minh vì cậu ta là bạn thân tôi với lại nhà cậu ta đâu có thế lực như hai người. - Nó gắt lên.
Nó bực mình đi về phòng, đóng "rầm" cửa lại. Nó nhảy lên giường, đạp chăn đạp gối các loại. Mấy tên chết bầm! Nó vừa chửi thầm vừa xả bằng chân tay lên chăn và gối.
Hắn bước từng bước xuống phòng bếp.
- Nghe rõ chứ? - Long chợt hỏi. Thằng nhóc này lúc nào cũng đùng đùng xuất hiện chẳng báo trước gì cả làm người ta hết cả hồn.
Hắn gật đầu, nở một nụ cười mãn nguyện. Đứng trước cửa phòng nó hắn vừa gõ cửa vừa gọi :
- Này quả chanh! Ra đây bảo.
Im lặng...
- Cô bị điếc à? Không ra thì bố cô bị đuổi việc.
Gì chứ? Lúc nào cũng lôi công việc của bố nó ra là sao? Đúng là đồ đểu, công tư phải phân minh sao lại lấy việc công trả thù riêng như vậy chứ?
Nó đằng đằng sắt khí bước ra, nghiến hai hàm răng:
- Chuyện gì?
- À...tôi..tôi đói rồi! Nấu mì cho tôi ăn đi.
- Không rảnh. Sao không nhờ Long nấu cho? Vừa nãy anh bảo không ăn mà.
Hắn kéo phắt nó xuống bếp làm nó suýt ngã. Người gì mà bạo lực vậy?
Lườm lườm hắn, nó đành lấy mì gói trong tủ lạnh mang ra cho hắn.
- Này ăn sống hoặc chế nước sôi đi! - Lia mấy gói mì trước mặt hắn, nó liến thoắng.
- Không! Tôi thích ăn nấu cơ. Phải có đủ trứng, rau cải, thịt, nước súp phải đậm đà, sợi mì không quá mềm, vừa đủ độ chín, bla bla - Hắn nham nhảm nói.
Tức chết mà! Khi không lại phải nấu mì cho hắn! Mà mì gói chứ có phải món ăn cao cấp đâu mà cần yêu cầu kĩ thuật cao vậy. Nấu mì xong, nó bặt bát mì xuống bàn một cách hách dịch. Nó toan bước lên phòng thì hắn kéo tay nó lại.
- Khoan đã! Cô phải chịu trách nhiệm với món mì của cô đã.
Nó nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
-Thì nhỡ cô cho gì vào mì thì tôi toi à? Ngồi đó đợi tôi ăn xong còn mang bát đi rửa.
Tên dở hơi! Tự dưng khi không bắt người ta ngồi ngắm hắn ăn. Tức chết mà!
Hắn vừa ăn xong bát mì thì điện thoại chợt reo. Là số của bố hắn. Hắn nhấc máy, mặt chợt thoáng ngạc nhiên rồi "dạ dạ vâng vâng". Nó cũng không biết chuyện gì xảy ra. Khẽ tắt máy, hắn quay sang bảo nó:
- Này mẫu hậu đến rồi đấy! Cô liệu mà lo đi! - Nói rồi hắn bước lên phòng.
Gì mà mẫu hậu? Thời buổi nào rồi có còn cái chế độ chuyên chế nữa đâu mà mẫu hậu với chả thái hậu ở đây? Nó ngẫm một lúc, chẳng lẽ là...
- Là mẹ Khang. - Long lại lên tiếng bất ngờ làm nó giật cả mình.
Tại sân bay Nội Bài, một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi đang bước ra cổng cùng một đám vệ sĩ theo sau. Người phụ nữ đó chính là bà Vương - phu nhân của chủ tịch tập đoàn King.
- Cháu chào bác!
Bỗng một giọng nói cất lên. Bà Vương quay mặt về phía có tiếng nói. Người đó chính là Hải Yến. Thì ra cô đã nghỉ cả học để đến tận sân bay để đón chủ tịch phu nhân trở về.
Chủ tịch phu nhân khẽ cười, khá hài lòng về Hải Yến. Cả hai cùng bước lên ô tô. Chiếc xe vụt đi.
Kíng coong...
- Ra đây! - Nó hét lên bực tức.
Ai bảo kêu đúng lúc nó đang xem phim hoạt hình đến đoạn gay cấn.
Nó bực tức đẩy cái cửa ra. Là một người phụ nữ sang trọng cùng nhiều vệ sĩ và có cả Hải Yến đứng cạnh nữa. Hải Yến khẽ cười:
- Đây là phu nhân Vương Vy ạ!
Nó đứng hình. " Mẹ chồng tương lai" của nó đây sao?!
"Không,không, gì mà mẹ chồng. MÌnh đâu có thích tên đó. Nghĩ vớ vẩn quá!" Nó lắc lắc đầu.
- Cậu không định mời bà Vương vào à? - Hải Yến lại nhìn nó.
Nó bối rồi, mời bà Vương vào nhà. Bà không nhìn nó đến nửa cái, lằng lặng bước vào. Nhìn điệu bộ có vẻ không ưa nó rồi. Ai bảo nó vô phép tắc quá. Nếu biết trước là phu nhân thì nó đã không như thế rồi. Nó cúi gằm mặt xuống đất.
- Vào nhà đi chứ! - Hải Yến kéo tay nó vào.
Thấy tiếng bước chân vào nhà, hắn và Long chạy xuống.
- Kính chào chủ tịch phu nhân!
- Con chào mẹ!