Cô Thành Thiếu Niên

Chương 23: Chương 23:




Chương 23: Ly biệt
Edit: Tử Điệp
Beta: Xiaoxin
Tin tức về cái chết của Ôn Thiếu Đường dần truyền ra khắp khối mười hai. Không tránh khỏi nhiều học sinh cảm thấy khủng hoảng, tạo thành rối loạn. Thế nên, trường học nghiêm cấm thầy trò bàn tán về chuyện này.
Tất cả học sinh tham dự vào cuộc ẩu đả đều bị đuổi học (trường nghề, THPT số 1). Sau này, khi Chu Ninh nhớ lại, chỉ nhớ rằng hung thủ Từ Nhân Đường bị kết án mười lăm năm tù. 
Cho dù là trường học hay những bộ phận có chức quyền cao hơn ém nhẹm việc này. Thì chỉ có THPT số 1 và số ít người biết được sự kiện bi thương này.
Dựa theo tập tục địa phương, Ôn Thiếu Đường là vẫn còn là vị thành niên nên tang lễ cần được đơn giản hóa, không có bàn nước, chỉ mời bạn bè và người thân đến.

Ôn Uẩn Chi xin nghỉ ba ngày để giải quyết việc tang lễ cho Ôn Thiếu Đường. Mặc dù chỉ làm chút việc vặt nhưng cô vẫn bận rộn, mệt mỏi không thôi.
-----
Hôm Ôn Uẩn Chi đi học lại, rất nhiều bạn học trong lớp 12 âm thầm quan sát cô. Đều này đều xuất phát từ tính tò mò cũng như nỗi buồn trước sự kết thúc của một sinh mạng.
Không có gì có thể chấn động lòng người bằng cái chết. Bọn họ sắp thi đại học, đời người sắp bước sang trang mới. Thế nhưng Ôn Thiếu Đường đã phải an nghỉ vĩnh viễn.
Có một nam sinh thỉnh thoảng liếc sang Ôn Uẩn Chi, lởn vởn trước bàn học của cô. Cố Viêm Sinh cuộn cuốn sách bài tập mỏng lại, gõ cậu ta một cái: “Nhìn cái gì.”
Nam sinh co rúm người lại, cười trừ lui về phía sau, trở lại chỗ ngồi của mình.
Tầm mắt Cố Viêm Sinh rơi vào bóng lưng của cô. Vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Giáo viên phụ trách tiết học vẫn chưa đến, phòng học ồn ào huyên náo. Chu Ninh xoay người, muốn an ủi Ôn Uẩn Chi. Nhưng tầm mắt chạm đến ánh mắt Cố Viêm Sinh đang nhìn Ôn Uẩn Chi, trong lòng cứng lại.
Cố Viêm Sinh lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô rồi dời mắt, kéo ghế ngồi xuống, lấy cuốn sách giáo khoa tiếng Anh ra học từ vựng.
Chu Ninh khó hiểu nhíu mi. Cố Viêm Sinh vừa nãy là muốn an ủi Ôn Uẩn Chi sao?
“Uẩn Chi, cậu có ổn không?” Cô nhẹ giọng hỏi cô gái trước mặt.

Đây chắc chắn không phải là một câu hỏi mời lơi. Ôn Uẩn Chi không có chỗ nào gọi là ổn. Cô lơ đãng lắc đầu, siết chặt cây bút mà giải đề Toán.
Chu Ninh mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Nếu thấy khó chịu có thể tâm sự cùng tớ.”
Ôn Uẩn Chi ngước mắt nhìn cô ấy, nhìn thấy ánh mắt đầy lo âu và an ủi của cô ấy, trong lòng ấm áp: “Được.”
Buổi sáng có bốn tiết, cứ như vậy mà trôi qua. Mọi ngày, Ôn Uẩn Chi đều tập ba lê vào buổi trưa, thỉnh thoảng Ôn Thiếu Đường sẽ mang cơm cho cô. Hiếm khi mà cô đến căn tin.

Chu Ninh chủ động mời cô đến căn tin ăn trưa. Cô không từ chối ý tốt đến căn tin dùng bữa của đối phương.
Thẻ cơm và thẻ sinh viên đều được cô để trong ba lô. Cô lấy thẻ cơm ra, cất thẻ học sinh vào trong túi áo. Thời tiết hôm nay đang là thu đông nên cô mặc đồng phục học sinh mùa thu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen.
Có người không cẩn thận va vào cô. Thẻ học sinh chưa cất kỹ rơi khỏi túi áo khoác. Căn tin như một thành phố nhỏ sầm uất nên cô không thể nghe được tiếng thẻ rơi xuống đất.
Cuối cùng cũng đến lượt cô lấy cơm. Cô nói với dì ở căn tin là cho mình một bát mì khô nhỏ. Chưa đầy hai phút, cô một tay bưng bát mì khô, tay kia cầm thẻ cơm tìm vị trí ngồi.
“Uẩn Chi!” Tạ Phi kêu cô: “Bên này có chỗ nè.”
Thấy cô và Chu Ninh ở phòng ăn nên Tạ Phi chiếm thêm hai chỗ. Ôn Uẩn Chi đi về phía cậu, ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ: “Cám ơn cậu.”
“Đừng khách sáo.” Tạ Phi khoát tay. Trước mặt cậu bày một phần sườn xào chua ngọt, một phần cà chua trứng và ba chén cơm.
Ôn Uẩn Chi trầm mặt. Cậu chủ động lên tiếng: “A Viêm vẫn còn đang xếp hàng. Cậu ta thích ăn mì.”
“Vậy sao?” Chỉ có một ô cho mì và miến. Khi nãy cô ở đứng xếp hàng thì không thấy cậu ta.
Ở bên kia, mấy phút trước có người nhặt được thẻ học sinh của Ôn Uẩn Chi. Cô là người hoa khôi trong trường nên lúc nhặt được thẻ học sinh của cô, cậu nam sinh ấy đã biết rõ lớp của cô ở đâu. Cậu ta cất thẻ cất đi, định một lát sẽ đến lớp 12 trả lại.
“Đưa đây.” Cố Viêm Sinh đột nhiên vỗ vai nam sinh kia, đưa tay ra.
Nam sinh biết cậu, giọng nói hơi run rẩy: “Cái, cái gì?”
Cố Viêm Sinh vô cảm: “Đồ mày mới nhặt được.”

Nam sinh nuốt nước miếng: “Cũng không phải đồ của mày.”
“Phía sau còn có người xếp hàng đây này! Nhanh lên! Muốn ăn cái gì?” Dì căn tin thúc giục nam sinh. Những học sinh còn đang xếp hàng cũng hơi bất mãn nhìn nam sinh nọ và Cố Viêm Sinh. Thầm mắng bọn họ không có ý thức.
Cố Viêm Sinh hơi mất kiên nhẫn: “Tao cùng lớp với cậu ấy, lát nữa sẽ trả lại.”
Do bị uy hiếp, lại là tình thế bắt buộc, nam sinh kia không thể không lấy thẻ học sinh nhặt được đưa cho Cố Viêm Sinh.
Mặt mày cậu ta không cam lòng, Cố Viêm Sinh thầm giễu cợt. Đừng tưởng rằng cậu không biết cậu ta có ý định gì.
Cậu cầm lấy thẻ học sinh trong tay đối phương, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi bỏ vào trong túi quần.
Hai phút sau. Cậu bưng một tô mì nóng hổi ra khỏi hàng.  
----
Chu Ninh ngồi ở vị trí đối diện Ôn Uẩn Chi. Tạ Phi ngồi xéo với cô, trong lòng tiếc nuối. Cậu muốn để A Viêm ngồi đối diện Ôn Uẩn Chi.
Chu Ninh tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta. Dựa vào Tạ Phi, cô đoán ra vị trí còn lại là của Cố Viêm Sinh.
Nội tâm cô tràn đầy khẩn trương cùng mong đợi. Bây giờ cô đã giảm cân thành công, đi trên đường cũng có thể khiến đàn ông phải liếc nhìn.
Đối diện với Cố Viêm Sinh, cô sẽ không tự ti như trước kia nữa.
“Chu Ninh? Chu Ninh?” Ôn Uẩn Chi gọi cô.
“Làm sao vậy?” Cô lấy lại tinh thần.
Ôn Uẩn Chi lấy làm lạ hỏi: “Cậu đang suy nghĩ cái gì? Kêu cậu mà không nghe.”
Chu Ninh chỉ cười ngượng: “Tớ chỉ đang nghĩ về bộ phim tối qua thôi.”
Ôn Uẩn Chi “à” một tiếng. Sau một lát lại nói: “Lát nữa cậu về lớp học trước nhé, tớ phải đến phòng tập.”

Chu Ninh gật đầu “ừ”. Nhìn thấy Cố Viêm Sinh cất bước đến, cô cố ra vẻ bình tĩnh.
Cố Viêm Sinh ngồi xuống bên cạnh cô. Đang giữa bữa ăn, đột nhiên Tạ Phi nói thứ bảy tuần này cậu phải sang Mỹ học.
Ôn Uẩn Chi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừ, cả nhà tôi đều sẽ dọn qua.” Tạ Phi chỉ nói thế, không giải thích nguyên nhân phức tạp trong đó.
Ôn Uẩn Chi hơi bất ngờ. Cô biết là mình sẽ không ở lại Thanh Thành quá lâu, ban đầu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với học sinh ở đây. Cô cũng không có dư thời gian đi kết giao hữu nghị. Nhưng thiện chí và sự nhiệt tình mà Tạ Phi dành cho cô khiến cô cảm động.
“Đến lúc đó cần tôi tiễn cậu không?” Cô hỏi.
Tạ Phi gật đầu cười: “Có chứ.”
Toàn bộ quá trình Cố Viêm Sinh và Chu Ninh đều không nói câu nào, yên lặng lắng nghe Tạ Phi và Ôn Uẩn Chi trò chuyện. 
///
Hôm Tạ Phi đi Mỹ, cả đám Ôn Uẩn Chi, Cố Viêm Sinh, Lưu Dương và Văn Hiên đều đến nhà ga tiễn cậu ấy.
Lần này từ biệt, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại. Tuy vẫn có phương thức liên lạc nhưng cũng không có gì đảm bảo tương lai sẽ không bị mất.
Mọi người đều mang vẻ mặt khó tả, xa cách mang tới cảm giác buồn bã. Cố Viêm Sinh - người luôn che giấu tâm trạng rất tốt cũng lộ vẻ buồn buồn. Cậu và Tạ Phi là bạn thân nhất từ hồi tiểu học, hôm nay Tạ Phi rời đi, trong lòng cậu là không muốn nhất.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đổi số điện thoại đâu.” Tạ Phi cười hì hì nói.
Sắc mặt Lưu Dương buồn bực: “Tạ Phi à Tạ Phi, cậu đi mất rồi, không có ai thành người tiêu tiền như rác trả tiền cơm cho bọn này nữa.”
Tạ Phi trợn trắng mắt: “Cút!”
Không khí thương cảm bị xua đi vài phần. Mọi người đều cười rộ lên.
Văn Hiên giơ tay nói: “Anh Tạ Phi, nếu anh đi rồi, cứ dứt khoát đưa thẻ hội viên của Thiên Hương Lâu cho em đi. Em nhớ thẻ của anh năm sau mới hết hạn.” Thiên Hương Lâu là quán cơm nổi tiếng cạnh THPT số 1. Lúc bình thường thì chỉ có những người gia đình khá giả mới dám vào đấy ăn.
Một người, hai người đều mong đợi sau khi cậu đi rồi có thể hưởng thụ chút giá trị còn thừa lại của cậu. Tạ Phi tức giận đến mức ngực phập phồng: “Các người, các người đều muốn tôi tức chết phải không.”
Ôn Uẩn Chi buồn cười. Tạ Phi nhìn hai cái lúm đồng tiền của cô, trong lòng nhộn nhạo, cất bước tiến lên làm bộ muốn ôm cô một cái.
Cô cười cười, cũng hào phóng cho cậu ta một cái ôm.
Lưu Dương và Văn Hiên ồn ào ‘ồ’ lên. Cố Viêm Sinh quay đầu sang chỗ khác, không muốn xem khung cảnh khiến mình tâm phiền ý loạn.

Tạ Phi ôm Ôn Uẩn Chi nhưng cũng không quên nghiêng đầu than thở hai tên bạn thân trời đánh: “Đầu óc đen tối! Đây là cái ôm hữu nghị trong sáng, okay?”
Lưu Dương cười mắng: “Trong lòng cậu sướng muốn chết thì có.”
Tạ Phi đắc ý cười. Ghé vào tai Ôn Uẩn Chi thấp giọng nói: “Cái tên Ôn Thiếu Đường này chắc chắn không hi vọng cậu buồn rầu thế này. Dù có chuyện gì thì cũng nên nghĩ thoáng.”
Ôn Uẩn Chi trong lòng hơi ấm áp: “Tôi biết.”
Tạ Phi buông cô ra, vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, một ngày nào đó trong tương lai không chừng chúng ta sẽ tái ngộ ở nước ngoài đấy.” Cậu biết Ôn Uẩn Chi sẽ đến Pháp học múa ba lê.
Ôn Uẩn Chi cười tươi: “Mỏi mắt chờ mong đến ngày đó.”
Từ sau khi hiểu chuyện, Cố Viêm Sinh chưa bao giờ so sánh với người khác, để sự đố kỵ không trỗi dậy trong lòng và thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Tạ Phi nói rằng cậu ta ghen tị với cậu vì chỉ số thông minh cao. Nhưng Tạ Phi không biết, cậu cũng ghen tị với cậu ta.
Ghen tị cậu ta có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cũng ghen tị cậu ta có thể sống vui vẻ thoải mái cùng Ôn Uẩn Chi.
Tạ Phi đi đến trước mặt cậu, cũng đưa tay ôm lấy: “Người anh em, tự chăm sóc tốt bản thân.”
Cố Viêm Sinh để mặc cậu ta ôm thật chặt. Giọng nói hơi khàn khàn: “Học thật tốt tiếng Anh, đừng để cho người ta mắng mình cũng không biết.”
Tạ Phi bật cười: “Được.” Cậu buông Cố Viêm Sinh ra, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Cố Viêm Sinh, cậu nhất định phải giàu sụ nha.”
Đáy mắt Cố Viêm Sinh lướt qua nụ cười mơ hồ. Tạ Phi còn quan tâm đến tương lai của cậu hơn cậu.
Tạ Phi nói đùa một câu: “Nói không chừng ngày đẹp trời nào đó tôi phải quay lại mượn tiền cậu, lúc đó còn cần cậu cứu tế đấy.”
Cậu nói không chừng, tức là không thể đảm bảo tương lai còn quay về đây, về lại quê hương nữa hay không.
Cố Viêm Sinh đáp: “Tôi sẽ không cho mượn, cũng không cứu cậu đâu.”
Tạ Phi: “Nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Lúc này người nhà Tạ Phi đến thúc giục. Tiễn quân ngàn dặm chung quy cũng đến lúc từ biệt, bọn họ đứng nhìn Tạ Phi xách hành lý đi vào, trên mặt đều là vẻ rầu rĩ.
Nhìn chằm chằm bóng lưng người bạn thân, sống mũi Cố Viêm Sinh hơi cay cay, trong ngực cũng truyền đến từng đợt thương cảm.