Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên

Chương 233



Hai viên cảnh sát ngay lập tức sa sầm mặt xuống.

Ảnh mắt nhìn về phía Tô Nguyễn cũng lạnh đi.

Bọn họ là dân bản địa t3hành phố Hộ, đương nhiên cũng có nghe

nói tới những ồn ào dư luận xung quanh giới nhà giàu.

Thêm nữa là vì tấm bảng dựng ở c1ổng vào trung tâm

thương mại Thế Kỷ khiến cái tên Tô Nguyễn này truyền đi rất xa.

Không có chứng cứ mà đi vu khống m9ột cô bé? Tâm địa loại đàn bà này phải độc ác đến mức nào chứ?

Dưới ánh nhìn dò xét của hai người cảnh sát, đầu óc T3ô Nguyễn như muốn nổ tung, khuôn mặt càng thêm tái

nhợt,

Giây tiếp theo, giống như lúc này cô ta mới bất chợt phản ứ8ng lại, quay phắt đầu sang: “Cô cố ý khích tôi báo cảnh

sát?!” “Chúc mừng.” Doanh Tử Khâm dựa vào cửa, lại ngáp một cái biếng nhác, liếc mắt nhìn cô ta, cười khẽ: “Bật

não lên rồi à.”

Hai người cảnh sát cuối cùng cũng nắm được tình hình.

Một người trầm giọng nói: “Thưa cô, cô ác ý lãng phí thời gian công, chúng tôi buộc phải lập biên bản với cô.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Tô Nguyễn thật sự hoảng rồi: “Người bảo tôi báo cảnh sát là cô ta! Người lãng phí thời gian

công cũng là cô ta! Hơn nữa, điều này cũng không thể chứng tỏ là cô ta không lấy thẻ của tôi.” “Một tỷ đẩy, người

ta thêm vào mười triệu của em?” Phó Dực Hàm đã triệt để mất kiên nhẫn, anh ta cảnh cáo cô ta: “Tô Nguyễn, đây là

thành phố Hộ, an phận chút đi.”

“Hơn nữa, ban nãy chính em đòi báo cảnh sát, giờ lại trách ngược cô Doanh?”

Tô Nguyễn không kìm được lùi lại phía sau, ngón tay run rẩy: “Hai anh em các người đều bị hồ ly tinh mê hoặc hết

rồi…”

Cảnh sát sẽ không quản chuyện nội bộ của giới nhà giàu, bọn họ ghi Tô Nguyễn vào biên bản xong liền rời khỏi.

“Thật xin lỗi, cô Doanh, cả Quân Thâm nữa.” Phó Dực Hàm thở dài: “Anh đưa cô ấy về ngay đây.”

Tô Nguyễn cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, cô ta chỉ cảm thấy trên mặt mình bỏng rát.

Tối hôm nay, cô ta đã mất sạch thể diện, hơn nữa còn là ở trước mặt Phó Quân Thâm.

Một tay Phó Quân Thâm đút vào túi, nghe thấy vậy thì ngước mắt nhìn lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Đã cho anh đi

đâu.”

Động tác của Phó Dực Hàm chựng lại, anh ta thật sự nghe lời đứng lại.

Tô Nguyễn tức đến mức đ.ấ.m vào n.g.ự.c Phó Dực Hàm thùm thụp: “Sao anh lại nghe lời cậu ta thế hả? Anh là anh cả

cơ mà!”

Cô ta gả cho Phó Dực Hàm là vì cái gì?

Còn không phải là vì muốn cưới lên đầu lên cổ Phó Quân Thâm, khiến anh ta phải ngước mắt lên mỗi lần nhìn cô

ta? Phó Dực Hàm bấu chặt lấy tay Tô Nguyễn, ánh mắt nhìn về phía chàng trai tuấn tú mang theo sự hổ thẹn:

“Quân Thâm, còn có chuyện gì không?”

Đúng lúc này, thang máy bên phải hành lang kêu “tinh” một tiếng.

Một người phục vụ mặc áo đuôi tôm bước tới.

Trên tay người phục vụ cầm một cái túi màu đen, cũng không biết bên trong túi đựng thứ gì.

Doanh Tử Khâm liếc mắt sang, ánh mắt hơi sững lại.

Người phục vụ bước lên trước, vô cùng cung kính đưa cái túi

ra: “Thất thiếu gia, đồ ngài cần đã lấy tới rồi ạ.”

Phó Quân Thâm giơ tay nhận lấy túi, sau đó đứng thẳng người dậy, đi đến trước mặt Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn vô thức ngẩng đầu, lúc đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ như yêu tinh hoành hành kia, trái tim cô ta

không khỏi giật thót một cái.

Không thể không thừa nhận, bất kể là ở Đế đô hay ở nước ngoài, cô ta chưa từng gặp ai có ngoại hình đẹp hơn Phó

Quân Thâm cả.

Người đàn ông này tồn tại giống như thần linh, ngũ quan được nhào nặn trong bàn tay thượng đế, xuống trần để

khuynh đảo chúng sinh.

Nếu như không phải vì anh ta là một công tử đào hoa, thì cô ta rất vui lòng được gả cho anh ta.

Ánh mắt Tô Nguyễn bỗng chốc trở nên hoảng hốt.

Những giây tiếp theo, còn chưa kịp tỉnh lại từ trong mộng tưởng, thì cô ta đã bị một chồng thẻ đen đập thẳng vào

mặt.



Hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác trượt từ trên đầu cô ta xuống, che kín mặt mày.

Trên mỗi tấm thẻ đều có khắc một đóa hoa diên vĩ màu vàng.

Tròn một trăm tấm.

Tô Nguyễn bị ném đến ngơ người.

Phó Quân Thâm đổ hết thẻ trong túi, rồi trả lại tủi cho người phục vụ.

Bản thân anh thì lùi lại một bước, lại đút tay

vào trong túi: “Tặng cô một xấp, đã đủ chưa?”

Tô Nguyễn bị sỉ nhục xấu hổ đến tái mặt, mặt cắt không còn hột máu.

Cô ta lắp bắp, nói không nên lời: “Phó Quân Thâm, anh, anh.”

“Không đủ thì vẫn còn đấy.” Phó Quân Thâm nhướng mày, cong miệng cười: “Lát nữa tôi phải người đem tới nhà

họ Phó, nếu như có còn thấy không đủ, thì nuốt hết vào bụng đi, tuyệt đối sẽ không bao giờ

mất.”

Nói xong, anh cũng không thèm nhìn vẻ mặt Tô Nguyễn như thế nào, nghiêng người nói: “Yểu Yểu, đi ăn khuya

thôi.”

Cửa bị đóng lại.

Doanh Tử Khâm ngồi bên bàn ăn, mở túi ra.

Bên trong là mấy hộp đồ ngọt, còn có một chiếc bánh gato nhỏ.

Nhưng cô không lập tức ăn ngay, mà lại ngẩng đầu

lên.

“Bạn nhỏ yên tâm.” Phó Quân Thâm nhìn ra suy nghĩ của cô, anh thò tay gõ lên đầu cô: “Bên trong không có tiền.”

Doanh Tử Khâm lúc này mới cầm thìa lên: “Anh kiểm đầu ra nhiều thẻ như thế?”

Ban nãy cô đã quan sát những tấm thẻ đen đó, chúng đều được làm thủ công tinh xảo, không giống bản nhái.

“Hồi đó anh ở Đế đô.” Phó Quân Thâm chỉ im lặng trong một khoảnh khắc: “Tiện tay lấy một ít, nhưng chưa dùng

bao giờ.”

Loại thẻ không ghi tên này cũng chỉ có giá trị giữ lại làm kỷ niệm.

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tiệc nhà anh cũng không về, ngoài vì nguyên nhân là bố mẹ ra thì còn là vì chị dâu anh

nữa phải không?”

“Đầu óc cô ta không bình thường cho lắm.” Phó Quân Thâm thấp giọng cười, dáng vẻ lười biếng: “Yểu Yểu, em có

tin không, có lẽ đến tận bây giờ cô ta vẫn nghĩ là anh yêu cô ta sâu đậm lắm, anh làm như vậy đều là vì yêu quá hóa

hận.”

Cho dù là Doanh Tử Khâm cũng không khỏi cảm thấy câm nín: “Đúng là không bình thường thật.”

Phó Quân Thâm nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh đèn neon hắt ngược lại đáy mắt anh, khiến đồng tử anh ánh lên màu hổ phách nhạt, tựa như dải ngân hà, rực

rỡ hoa lệ.

Anh lại nở nụ cười: “Anh không muốn làm ông nội và anh cả khó xử, nhà họ Phó thiếu đi anh cũng chẳng sao.”

Doanh Tử Khâm cầm d.a.o cắt bánh, vẫn giữ yên lặng.

Phó Quân Thâm không nói thì cô cũng không biết quá khứ của anh đã xảy ra những chuyện gì.

Nhưng hiển nhiên, đó là những năm tháng đau khổ và đen tối.

Lúc này chuông điện thoại lại reo lên.

Là Lita gọi điện tới cho cô thông qua phần mềm trò chuyện quốc tế.

“Nè? Người đẹp?” Cô ta rất tức giận: “Tôi sắp tức điên lên đây, độc dược sư số một thế giới lại cho tôi leo cây lần

nữa rồi, nói là bạn chuyện gì đó, phải lùi lại mười ngày.”

“Thành phố Hộ có chỗ nào chơi được không? Giới thiệu cho tôi cái, tôi đi lượn xem.”

Biểu cảm trên mặt Doanh Tử Khâm cứng lại: “Hai người liên lạc như thế nào?”

Tay s.ú.n.g thần hạng 87 của NOK muốn đi thăm thủ thành phố Hộ, không biết sẽ khiến bao nhiêu người sợ chết

khiếp.

“Qua thư, do bồ câu đưa tới.” Lita nói: “Thế nên tôi vẫn luôn cho rằng cô ta có thể là người của giới cổ y, còn về

việc danh tính thật sự là gì thì chỉ có gặp rồi mới biết.” “Lại lùi lại mười ngày, không ảnh hưởng gì đến cô chứ?”

“Cũng tạm.” Doanh Tử Khâm liếc nhìn hóa đơn của mình: “Chỉ là cô làm lãng phí tiền ở khách sạn của tôi thôi, đắt

lắm đấy.”



***

Năm ngày sau, ngày 28 tháng 8, trường Trung học Thanh Trí khai giảng.

Khối 11 lên lớp 12, đồng thời cũng chào

đón các em khối 10, Trước ngày khai giảng, lớp 12 đã tiến hành bài thi thử lần đầu tiên.

Ngoại trừ lớp thường, lớp thực nghiệm khối tự nhiên và lớp xuất sắc đều không còn kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ nữa,

toàn bộ đều dùng đề thi thử giống với cấu trúc đề thi tốt nghiệp.

Đề thi thử lần đầu tiên là đề thi thống nhất, cho nên phần lớn bài thi đều được chấm bằng máy, rất nhanh đã có

điểm.

Theo lẽ thường, một trăm học sinh có điểm thi cao nhất sẽ được dán tên lên chiếc bảng đặt bên ngoài trường.

Bởi vì độ khó của đề thi thấp hơn rất nhiều so với đề thi của lớp xuất sắc, chỉ ở mức độ trung bình.

Cho dù có trình

độ vượt trội nhưng học sinh của lớp xuất sắc cũng không thể kéo giãn khoảng cách với học sinh lớp thực nghiệm

khối tự nhiên.

Người đứng thứ 50 và người đứng thứ 51 chỉ cách nhau 1 điểm.

Nhưng người đứng đầu khối lại cách xa người đứng thứ hai đến 15 điểm.

Đứng thứ nhất: Doanh Nguyệt Huyên.

Điểm tổng: 735.

Đương nhiên điểm số này so với người đứng đầu khối của lớp 12 khóa trước là Ôn Thính Lan vẫn còn kém 10

điểm.

Tuy chỉ có 10 điểm, nhưng từ 700 điểm trở lên, cách biệt 1 điểm cũng là một khoảng cách rất lớn.

Thiên tài vẫn không thể so với quái vật.

“Nguyệt Huyên, cậu ra nước ngoài một chuyến, học tập tiến bộ hơn hẳn nhỉ.” Nữ sinh ngồi cùng bàn thấy mừng

thay cho Doanh Nguyệt Huyên, lại không nhịn được nói thêm một câu: “Cho dù Tri Vãn vẫn còn trong lớp, thì với sức học của cậu thế này, e là cậu ta cũng không bảo vệ được vị trí đứng đầu khối của mình.”

Doanh Nguyệt Huyên không có cảm giác gì, giọng nói dịu dàng: “Có thể chỉ là phát huy nhất thời thôi.” “Vậy cũng

đủ tốt rồi.” Nữ sinh nói: “Thế này thì có thể đảm bảo người đứng đầu khối 12 là người trong lớp mình rồi.” Nghe

thấy vậy, Doanh Nguyệt Huyên hơi ngẩn ra: “Đứng đầu khối không phải ở trong lớp mình? Kỳ thi cuối kỳ học kỳ

trước, tớ thấy tên của Tri Vãn đứng đầu trên bảng mà.”

“Đó là bởi vì…” Nữ sinh đang định nói, chợt nhớ ra Doanh Nguyệt Huyên là Đại tiểu thư nhà họ Doanh, thế là lại

nuốt ngược những lời phía sau vào bụng: “Nguyệt Huyên, cậu yên tâm, Doanh Tử Khâm không so được với cậu

đầu, cậu xem cậu ta còn chẳng tham gia thi.”

Lần này Doanh Nguyệt Huyên không lên tiếng.

Cô ta nắm chặt bút trong tay, lại bắt đầu làm đề.

***

Có đặc quyền từ hiệu trưởng, Doanh Tử Khâm không hề đến trường.

Cô đến Truyền thông Sơ Quang.

Cuộc phỏng vấn tuyển chọn cho Thanh xuân 202 đã kết thúc, cũng giống với

Thanh xuân 101, tổng cộng có 101 thực tập sinh tham gia.

Thanh xuân 101 chọn idol nữ, còn Thanh xuân 202 thì lựa chọn idol nam.

Truyền thông Sơ Quang gửi đi ba người.

Doanh Tử Khâm đến để xem báo cáo hàng tháng của tháng 8.

Nữ thư ký đã nhận được thông báo từ sớm, ở dưới tầng đợi cô, rồi cùng cô đi thang máy lên trên tầng.

Lúc đi qua phòng họp của giám đốc, Doanh Tử Khâm dừng lại, nhìn vào bên trong.

Trong phòng họp, có giám đốc bộ phận thị trường và bộ phận tuyên truyền,

Ngoài ra còn có một đám người, khí thế hùng hổ lấn át người khác.

Trong đó có một người đàn ông trung niên, ông ta thẳng tay ném một tập tài liệu vào mặt trợ lý giám đốc bộ phận

thị trường.

Thấy Doanh Tử Khâm nhìn về phía đó, nữ thư ký ngẩn người.

Mãi lâu sau cô ta mới phản ứng lại, hạ thấp giọng nói: “Sếp, đó là…”

“Không sao.” Doanh Tử Khâm khép hờ mắt lại: “Tôi đã biết rồi.”

Câu nói này có âm lượng vừa đủ, vừa hay truyền qua khe cửa vào trong phòng họp.

Người trung niên ban nãy ném tập tài liệu nghe thấy vậy liền quay đầu qua, cười nhạo báng: “Tôi còn chưa nói mà cô đã biết, cô biết cái gì?”