Hai câu trả lời khẳng định khiển đầu óc Phó Minh Thành hoàn toàn nổ tung.
Ông ta ngồi phịch xuống ghế, cơ mặt
vặn vẹo, gần như gào rít thành tiếng: “Tao không tin… tạo không tin!”
Trong hai mươi năm ông cụ Phó mắc trong bệnh, ông ta dồn hết tâm trí mới thay thế được 90% quản lý cấp cao của
Tập đoàn Phó thị thành thân tín của mình.
Phó Quân Thâm dựa vào cái gì mà một bước trèo thẳng lên vị trí tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương
của Tập đoàn Venus?!
Môi Phó Minh Thành run rẩy.
Sự nỗ lực bao nhiêu năm qua của ông ta trong mắt Phó Quân Thâm lại chẳng khác gì trò cười?
Lại nhớ đến mấy năm nay ông ta vẫn luôn xem thường Phó Quân Thâm, tưởng Phó Quân Thâm chỉ là một đứa vô
dụng chơi bời lêu lổng, Phó Minh Thành hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Cố Diệp Phi
Ông ta xem trọng Ngự Hương Phường như vậy, Phó Quân Thâm tùy ý phất tay một cái là có thể thu mua được.
Phó Quân Thâm chậm rãi nhấc mí mắt lên, nhìn Phó Minh Thành hai giây, đột ngột lên tiếng: “Vân Sơn.” Cửa lại bị
đẩy ra lần nữa, Vân Sơn bước vào trong phòng, ôm quyền, hành lễ theo lễ tiết của cổ võ giả: “Thiếu gia.” Ngón tay
thon dài của Phó Quân Thâm khẽ gõ mấy cái: “Cho ông ta xem đi.” “Vâng, thiếu gia.”
Vân Sơn nói xong, liền đặt một chiếc máy tính bảng có màn hình 12 inch trước mặt Phó Minh Thành.
Bên trên màn hình máy tính bảng phát một đoạn ghi hình trực tiếp, độ phân giải rất cao.
Phó Minh Thành nhìn thấy
Phó Nhất Trần bị một đồng rắn độc vây kín, trên người đã có không ít vết thương.
Nhưng bên cạnh có một người cứ mỗi khi Phó Nhất Trần ngất đi là lại nhét một viên thuốc vào mồm anh ta.
Phó Nhất Trần vừa tỉnh thì lại bị rắn độc cắn tiếp.
Phó Minh Thành nhìn mà giật mình thon thót.
Phó Minh Thành suýt chút nữa quên béng mất chuyện này, ông ta
chỉ nhớ khi ấy ông ta còn mắng Phó Nhất Trần một trận, đến cả một đứa bé ba tuổi cũng không đối phó nổi, để Phó
Quân Thâm thành công thoát ra ngoài.
Phó Mình Thành cũng không nghĩ đến, một đứa bé ba tuổi lại có trí nhớ tốt đến thế.
“Vì sao chứ?” Phó Minh Thành đã triệt để sụp đổ: “Mấy năm mày ở châu Âu là để vào Tập đoàn Venus? Vậy thì sao mày còn giả vờ làm một đứa ăn chơi lêu lổng?”
Nếu như Phó Quân Thâm không giả vờ làm một đứa tối ngày chỉ biết ăn chơi, thì sao ông ta có thể coi thường anh được? Nếu Phó Quân Thâm nói thẳng mình là quản lý cấp cao của Tập đoàn Venus, thì ông ta còn dám làm những chuyện đó hay sao?
Phó Quân Thâm cụp mí mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng, nhưng khóe môi lại cong lên, thản nhiên thốt lên hai chữ: “Chơi vui.”