“Cô cũng không biết Lưu Huỳnh đi đâu cả.” Giang Họa Bình nhíu mày: “Trước đây cậu ấy đã thích đi du lịch khắp
mọi nơi, cháu cũng biết Lưu Huỳnh là chuyên gia chế tạo mùi hương, khứu giác vô cùng linh mẫn mà, cậu ấy
thường đi khắp nơi trên thế giới để tìm các loại hương liệu mới.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Mỗi một nhãn hiệu xa xỉ đều thuê chuyên gia chế tạo mùi hương.
Nhưng
người có thiên phú như Phó Lưu Huỳnh thì vài chục năm không gặp được một người.
Tinh dầu do bà tạo ra không chỉ có mùi thơm dễ chịu mà còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ.
Thương hiệu Biman thuộc Tập đoàn Venus chắc chắn cũng có một vị chuyên gia chế tạo mùi hương đỉnh cao như
vậy.
“Bọn cô gặp mặt nhau không nhiều, nhưng vẫn là bạn thân của nhau.” Giang Họa Bình khẽ thở dài một tiếng:
“Trước đây cậu ấy đi tới bất kỳ địa điểm nào mới cũng sẽ viết một tấm bưu thiếp, gửi một tấm ảnh chụp của cậu ấy
ở đó về cho cô.”
“Nhưng trong bốn năm đó, ngoài lúc cậu ấy chủ động gọi điện thoại cho cô thì cô không thể liên lạc với cậu ấy
được.”
Nói tới đây, Giang Họa Bình đẩy điện thoại di động tới trước mặt cô.
Bên trên là số điện thoại của Phó Lưu Huỳnh, đã có lịch sử hơn hai mươi năm.
“Mỗi lần cô gọi điện thì đều chỉ nghe thấy âm thanh số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng.” Giang Họa
Bình lắc đầu: “Nếu như không phải thỉnh thoảng cậu ấy còn nói chuyện với cô thì cô còn tường răng Lưu Huỳnh đã
bị bắt giam.”
Vào thời đại đó vẫn chưa có gọi video, mọi người chỉ có thể gọi điện nhắn tin với nhau mà thôi.”
“Tiểu Khâm, quan hệ giữa cháy và Quân Thâm rất tốt, thằng bé cũng coi cháu như em gái.” Giang Họa Bình dần
trở nên nghiêm túc: “Vậy nên một ngày nào đó trong tương lai, các cháu chắc chắn sẽ gặp lại nhóm người sát hại
Lưu Huỳnh, hai đứa nhất định phải chuẩn bị thật cẩn thận.”
“Nếu như được thì chờ sau khi cháu tốt nghiệp Thanh Trí, cô mời cháu tới giới cổ võ, không biết liệu cháu có thích
hợp tu luyện cổ võ hay không, nhưng có thể tự vệ thì là tốt nhất.” Doanh Tử Khâm biết gia tộc ở Đế đô mà Giang
Họa Bình gả vào thật ra là ở trong giới cổ võ.
Bên phía thành phố Hộ chưa từng nghe nói tới cũng là chuyện bình thường.
“Còn nữa, về phần đứa em trai kia của cô.” Giang Họa Bình cười lạnh một tiếng: “Nó đã quen tự cao tự đại rồi,
đừng để tâm tới nó, nếu nó bắt nạt cháu thì hãy nói cho cô biết.”
Sau khi cơm nước xong, Giang Họa Bình dẫn Doanh Tử Khâm trở về.
Trước khi đi, Giang Họa Bình dường như mới nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, Tiểu Khâm này, nếu con trai cô không
nghe lời thì cháu cứ đánh nó nhé, cô không ngại đầu.”
Đồng thời bà còn vui vẻ chụp một kiểu ảnh, gửi cho bố của Giang Nhiên.
***
Tập đoàn Phó thị.
Sau khi vất vả lắm mới giải quyết xong công việc, Phó Dực Hàm nhận được tin từ phòng truyền thông.
Anh ta nhíu chặt mày, không rõ là cảm thấy tức giận hay nhức đầu nữa.
Mối tình đầu hả?
Không biết là học được từ này ở đâu nữa.
“Quân Thâm, đã thêm phiền phức cho chủ rồi.” Phó Dực Hàm gọi một cuộc điện thoại, hít một hơi thật sâu:
“Không biết là ai tung tin tức này ra tạo thành ảnh hưởng xấu tới chủ.”
Phó Quân Thâm lười nhác, giọng điệu không chút quan tâm: “Bố vợ của anh đó.”
Cố Diệp Phi
Sắc mặt Phó Dực Hàm thay đổi: “Là Tô Lương Huy?”
Khi anh ta biết Tô Lương Huy dùng di vật của ông cụ Phó để ép Phó Quân Thâm thì anh ta không coi Tô Lương
Huy là bố vợ của mình nữa rồi.
Tô Lương Huy cũng tới tìm Phó Dực Hàm, nhưng nhiều lần bị đóng cửa không tiếp, cho nên rất tức giận.
Vậy nên trong hành động lần này, ông ta còn cố tình bôi đen thanh danh của Phó Dực Hàm.
Nhưng đây không phải điều Phó Dực Hàm quan tâm, điều khiến anh ta tức giận chính là Tô Lương Huy biển Phó
Quân Thâm thành ván cầu.
Ánh mắt Phó Dực Hàm trở nên âm u: “Quân Thâm, để anh làm sáng tỏ chuyện này
giúp chủ, hiện giờ anh đang làm đơn ly hôn rồi.”
Bởi vì trách nhiệm nên anh ta mới cưới Tô Nguyễn, ba năm qua hai người thân mật với nhau không nhiều, nên
không có con, nhờ vậy cũng nhẹ nhàng hơn.
Bây giờ anh phải quản lý Tập đoàn Phó thị, không có thời gian rảnh mà quan tâm tới Tô Nguyễn.
“Không cần đâu.” Phó Quân Thâm bình thản nói: “Đã có người xử lý rồi.”
Phó Dực Hàm giật mình.
Từ trước tới giờ Phó Quân Thâm không thèm để ý tới danh tiếng, tại sao lần này lại quan tâm như vậy?
Dường như Phỏ Dực Hàm nghĩ tới điều gì, cảm thấy vui mừng: “Quân Thâm, chủ có đối tượng rồi?”
Trừ chuyện đó ra thì anh ta không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Ừm.” Phó Quân Thâm cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Một người bạn nhỏ, khá khó dỗ dành, em phải
giữ mình như ngọc.”
“Vậy thì tốt.” Phó Dực Hàm gật đầu đáp: “Có chuyện gì thì chủ nói là được.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta cúp máy, vừa bảo luật sư riêng soạn đơn ly hôn, vừa mở Weibo lên xem.
Mười phút trước, Tập đàon Venus đăng thông cáo.
Bây giờ đã cách lúc Tô Lương Huy mu các tài khoản quảng cáo hai tiếng, chủ đề này đang rất hot.
“Tập đoàn Venus: Tổng giám đốc nói anh ấy đã có người thương, anh ấy không thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình, cũng không thích phụ nữ xấu hơn mình, xin chớ tự đóng giả nạn nhân.
Bác bỏ tin đồn tốn rất nhiều công sức, vậy nên mời ông Tô Lương Huy và cô Tô Nguyễn sẵn sàng nhận đơn kiện từ luật sư.”