Nói xong anh ta cầm điện thoại lên: “Tôi muốn báo cảnh sát, có người trộm đồ.” “Đại thiếu gia!” Quản gia mạnh mẽ
ngẩng đầu: “Chẳng phải cậu nói…”
“Nói cái gì?” Doanh Thiên Luật cúp máy, lại xách cổ áo ông ta lên: “Đi, đi đến đồn cảnh sát.”
Cửa lớn mở ra lại đóng vào, không khí lạnh ùa vào trong.
Doanh Nguyệt Huyên sững sờ đứng một mình tại đó.
***
Hôm sau.
Trường Trung học Thanh Trí.
Sau khi vòng bán kết của ISC bắt đầu, ngược lại Doanh Tử Khâm lại sống cuộc sống dưỡng lão rất nhàn rỗi.
Vì
không ai thách đấu cô cả.
Cô bỏ suy nghĩ dưỡng lão, còn chủ động thách đấu người khác, nhưng bao gồm cả Amanda xếp thứ hai trên bảng
xếp hạng toàn cầu cũng chủ động nhận thua.
Tu Vũ – bạn cùng bàn của Doanh Tử Khâm chỉ có thể trơ mắt nhìn bố
Doanh của lớp họ không làm gì, điểm tích lũy vẫn chễm chệ chiếm vị trí thứ nhất.
Tu Vü:“…”
Vô địch cô đơn vậy đấy.
Một bên, cậu đàn em rất không vui, bắt đầu rên rỉ cùng với Đô Đô: “Em không muốn bổ Doanh đi giảng bài cho lớp
khác, em ích kỷ vậy đấy.”
Từ sau khi trở về từ trại huấn luyện ISC ở Để đô, hiệu trưởng luôn muốn cô dạy một lớp cho toàn khối cấp ba.
“Được rồi, dù sao thì cũng chỉ là một tiết mà thôi.” Tu Vũ không để bụng: “Đi, chúng ta đến trước chiếm chỗ.” Bây
giờ là 14 giờ, còn 30 phút nữa nhưng hội trường gần như đã đầy ắp người.
Học sinh lớp 12A19 không ngờ được
Doanh Tử Khâm được chào đón như vậy, đừng nói là chiếm chỗ, đến chỗ ngồi suýt nữa là không có ấy chứ.
Giang Nhiên vỗ vỗ quần áo, trực tiếp ngồi trên lối đi.
Đến giờ, hội trường lớn đã chật kín người.
Cảnh tượng này so với lần trước khi Thượng Diệu Chi đến đây tổ chức tọa đàm chỉ có hơn chứ không có kém.
Dù sao thì còn có rất nhiều người không theo đuổi thần tượng, họ có hứng thú với học tập hơn.
Người của lớp xuất sắc bao gồm cả Doanh Nguyệt Huyên cũng có mặt, họ đều ngồi ở phía ngoài cùng bên trái.
Doanh Nguyệt Huyền nhìn Doanh Tử Khâm bước lên bục giảng, lại nghĩ đến những lời Doanh Thiên Luật nói với
mình hôm qua, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Mà xung quanh cô ta, mọi ánh mắt đều tập trung lên người cô gái.
Có một kiểu người, chỉ cần đứng đó thôi, trời sinh đã tỏa sáng.
Vì suy nghĩ cho cả ban xã hội và ban tự nhiên, Doanh Tử Khâm đã giảng về học tiếng Anh.
Các học sinh đều chăm chú lắng nghe.
“Tiểu Huyên, Doanh thần lợi hại quá!” Nữ sinh bên cạnh Doanh Nguyệt HUyên phấn khích nói: “Phương pháp học tập hệ thống này của cậu ấy cũng rất hữu dụng với chúng ta.” Doanh Nguyệt Huyên không nói gì.
Bốn mươi lăm phút qua rất nhanh, lúc sắp kết thúc bài giảng, giáo viên phụ trách quản lý tiết học này cầm míc và nói: “Các em còn có câu hỏi nào không? Còn năm phút nữa, xin mời các em đặt câu hỏi.” Nghe vậy, các học sinh càng phấn khích hơn những câu hỏi họ đặt ra đều khiến giáo viên dở khóc dở cười.
Ví dụ như: “Doanh thần, cậu thích kiểu con trai nào?” “Doanh thần, có suy nghĩ đến việc tìm bạn trai không?”
“Tôi có một vấn đề cảm thấy khó hiểu, muốn hỏi em…hỏi bạn Doanh Tử Khâm.” Lúc này, Doanh Nguyệt Huyên giơ tay lên: “Vấn đề này với tôi rất khó nhưng tôi nghĩ, chắc chắn bạn Doanh Tử Khâm có thể giải được.”