“Đừng có nói chuyện với em, tạm thời không muốn để ý đến anh.”
***
Sau kỳ thi đại học, khối 10 và 11 lần lượt tiến hành thi cuối kỳ.
Thi xong thì chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.
Nhưng bởi vì sắp lên lớp 12, nên khối lớp 11 vẫn cần phải học bù thêm một tháng nữa.
Kỳ thi cuối kỳ lần này, bởi vì
không có Doanh Tử Khâm, nên thành tích lớp xuất sắc vẫn được tiến hành quy đổi điểm như bình thường.
Chung Trị Vãn cũng trở về vị trí đầu khối thường lệ của mình.
Nhưng sự quan tâm mà cô ta nhận được đã giảm đi rất nhiều, những chủ đề được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn
trường cơ bản đều là Doanh Nguyệt Huyên trở về và Doanh Tử Khâm vẫn ngồi vững trên thần đàn.
“Bố Doanh, rất nhiều người đang ngồi đoán xem vì sao cậu không tham gia thi đấy.” Tu Vũ lướt mắt đọc bài đăng:
“Chậc, còn có người nghĩ cậu gian lận nữa, tớ thấy bọn họ đều là não cá vàng cả, đã quên mất buổi hỏi đáp công
khai đó rồi.”
Giang Nhiên tu một ngụm coca, cười lạnh: “Ai nghi ngờ thì cứ trùm bao bố vào tần cho một trận.”
Doanh Tử Khâm ngước mắt nhìn lên: “Chân.”
Giang Nhiên lập tức im re.
Cậu ta cũng không biết mẹ mình đã nói gì với bố Doanh của lớp họ, mà dẫn đến việc giờ đây cậu ta bị quản giáo vô
cùng nghiêm ngặt.
“Bố Doanh, cậu đang làm gì thế?” Tu Vũ ghé lại gần: “Vẽ?” “Ừm.” Doanh Tử Khâm gật đầu:
“Đang thiết kế.”
Đúng lúc cô đang rảnh rỗi, liền thuận tiện thiết kế mấy bộ trang phục cho một công ty thời trang của Truyền thông
Sơ Quang, đem đi tham dự một cuộc thi thiết kế ở châu u.
Dù sao thì cũng kiếm được tiền.
“Trước đây tớ thật sự không tin lại có người biết tuốt, cho đến khi tớ gặp được cậu đấy bố Doanh ạ.” Tu Vũ thở dài:
“Khoảng cách giữa người với người, sao lại lớn đến thế chứ.” Doanh Tử Khâm vừa tùy ý cầm bút vẽ lên giấy, vừa
tiện miệng đáp: “Cho cậu thời gian ba trăm năm để học thì cậu cũng sẽ biết thôi.” “..” Tu Vũ bị ho sặc sụa: “Dạ thôi
khỏi, em còn muốn sớm đầu thai chuyển kiếp.” Vốn dĩ cô ấy đã không có thiện cảm với việc học thêm rồi, chẳng
qua có Doanh Tử Khâm ở đây nên cô ấy mới vui vẻ cắp sách đến trường thôi.
Dường như nghĩ tới điều gì, Tu Vũ
quay đầu sang nhìn Giang Nhiên: “Không phải cậu nên về Để đồ rồi à?”
“Không muốn.” Giang Nhiên nằm bò trên mặt bàn, thải độ chán ghét đến cùng cực: “Năm sau hãy nói.”
Để đô loạn như vậy, chẳng bằng ở nơi này thanh bình yên ả.
Cho dù cậu ta có về cũng chẳng giúp được gì.
***
Tan học, Doanh Tử Khâm quay về thăm ông cụ Chung.
Ông cụ Chung nhìn thấy cô cũng chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn nói: “Tử Khâm, ông thấy Thiên Luật
không phải hạng người ấy đâu, cháu xem có muốn kể chuyện này cho nó biết không?”
“Không cần đầu.” Tay Doanh Tử Khâm còn nắm bút, không ngẩng đầu lên: “Không cần thiết.”
Nhân quả khó cắt đứt nhưng dây dưa thì lại rất dễ dàng.
Nếu cô chấp nhận sự bù đắp của Doanh Thiên Luật thì nhân quả giữa cô và nhà họ Doanh sẽ lại xuất hiện một lần
nữa.
“Cũng được.” Ông cụ Chung thở dài một tiếng: “Thôi thì mặc kệ chuyện nhà đó, nhưng Thiên Luật là một đứa trẻ
ngoan.”
Doanh Tử Khâm ngồi chơi với ông cụ Chung hai tiếng đồng hồ, thuận tiện cũng hoàn thành xong bản phác thảo.
Khoảng thời gian này cô ta cũng không dám gây ra chuyện gì nữa, hết lòng nịnh nọt ông cụ Chung, chuyện của người hầu cô ta cũng tranh làm, cuối cùng khiến thái độ của ông cụ Chung đối với cô ta ấm lên một chút.
“Ông ơi, thùng rác của ông đầy rồi, cháu đi đổ giúp ông nhé.: Ông cụ Chung lạnh nhạt đáp một tiếng.
Chung Tri Vãn mím môi, đi tới bên cạnh thùng rác cúi xuống, đang định xách túi lên thì cô ta chú ý tới một tờ giấy nhàu nát bên trong.