mặt Doanh Tử Khâm giãn ra một chút, còn hào sảng nói một câu: “Nếu hai người muốn quay về nước Hoa, tôi có
thể đưa hai người đi một chuyển miễn phí.”
***
Nước Hoa, thành phố Hộ.
Từ sau lần trước bị bắt nhốt tròn mười lăm ngày, cộng thêm lời cảnh cáo của Doanh Thiên Luật, Chung Mạn Hoa
cũng yên tĩnh được một khoảng thời gian dài.
Nhưng cho dù Chung Mạn Hoa muốn che giấu chuyện này thì việc bà ta bị bắt giam cũng truyền tới tai không ít
người.
Dẫn đến việc mấy phu nhân nhà giàu ngày trước suốt ngày đon đả đón ý bà ta, dạo gần đây nhìn thấy bà ta đều đi
đường vòng.
Chung Mạn Hoa chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến vậy.
Thế nhưng Doanh Thiên Luật lại căn bản không thèm để ý đến bà ta.
Mấy hôm nay ngày nào bà ta cũng kéo Doanh Nguyệt Huyên ra than thở.
Cho dù Doanh Nguyệt Huyên nghe lời Chung Mạn Hoa đến mấy thì cũng thấy phiền, nhưng không có cách nào từ chối.
“Mẹ, em gái không có ở trường, con đã đi tìm rồi, mẹ đã làm ra những chuyện đó thì cũng đừng tới làm phiền em ấy nữa.” Doanh Nguyệt Huyên nhẫn nhịn, vẫn tỏ thái độ tôn kính để nói chuyện: “Mẹ có thể đăng định kiến như vậy có được không? Rất nhiều chuyện mà mẹ biết có lẽ chỉ là lời nói từ một phía của người khác mà thôi.”
“Đúng thế, mẹ biết, có định kiến là mẹ sai, nhưng có thể trách mẹ được ư?” Nhắc tới đây, Chung Mạn Hoa vẫn rất đau lòng: “Rõ ràng là con ruột mẹ đẻ ra, nhưng chỗ nào cũng không bằng con, mẹ dãy mãi cũng không được, mẹ mong con gái mình thành phượng hoàng có gì sai?”
Ngoài cửa, bàn tay đặt lên cửa của Doanh Thiên Luật bỗng khựng lại.