Người đấu giá gõ búa rất nhanh, chỉ sợ bị cướp mất.
Lúc này, hàng lông mày nhíu chặt của người đàn ông kia mới chậm rãi thả lỏng.
Nhưng trong một giây trước khi
người đấu giá kịp gõ búa lần thứ ba, một giọng nói uể oái chậm rãi vang lên.
“Năm triệu.”
Cả phòng đấu giá chìm trong yên lặng.
“Hoặc là…”
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú lập tức lộ rõ trước mặt mọi người, nói là điên đảo chúng sinh thì cũng chẳng quá đáng.
Giọng anh vẫn lộ vẻ biếng nhác trước sau như một, song nghe kỹ vẫn có thể nhận ra sự lạnh lùng trong đó: “Cậu cũng có thể khiến tôi không tham gia lần đấu giá này.”
Sắc mặt Mục Thẩm Châu vô cùng khó coi, cậu ta cắn chặt môi dưới.
Người đàn ông bên cạnh cậu ta cũng thu lại nụ cười, lần đầu tiên quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Vừa nhìn thấy người nói, hai tròng mắt anh ta gần như co rụt lại ngay tức khắc.