Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 16: Chương 17




Chap 9(b)
**********
Cái gì! Cả lớp ồ lên 1 tiếng kinh khủng. Vậy là sao? Cả lớp có thể choáng 1 xíu còn riêng Đào Anh cháu tôi thì chuẩn bị ngất đến nơi rồi. Nó bị An lừa à! Không đời nào, chẳng lẽ An bắt tay với Khánh Linh lừa nó sao? Cố lên Đào Anh ơi! Con đừng khóc! Nhìn cái vẻ mặt thất thần của Đào Anh là tôi đã thấy thương nó lắm rồi lại đến cái bản mặt của tên An. Tôi muốn sông lên quát mắng hắng, xỉ nhục hắn đánh hắn lắm nhưng không thể. Tôi xét về mọi mặt đều không có quyền. Chỉ duy nhất 1 người đấy là Đào Anh thôi nhưng nó đang thế kia thì làm gì được cơ chứ.
- An lừa tôi đúng không?- Nó nói trong giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.-An lừa tôi đúng không?-Nó hét lên lần 2.
- An không lừa Đào Anh đâu.
- An lừa tôi đúng không?-Đào Anh bịt tai lại ngồi xụp xuống hét lên.
- Không! An không lừa Đào Anh đâu! An đang định chia tay với Khánh Linh mà!-An giải bày.

Ồ! Lại một lần nữa lớp tôi ồ lên đầy ngạc nhiên. Khánh Linh là sao? Mặt của Khánh Linh biến sắc tái mét, nó núi lấy áo An.
- Anh nói đùa đúng không?-Nước mắt lã chã.
- Không!-An cúi xuống đỡ Đào Anh rồi ngước mắt lên nhìn Khánh Linh. Mình chia tay nhá Linh!
Ồ! Lại 1 lần nữa lớp tôi ồ lên đáng kinh ngạc. An đỡ Đào Anh về chỗ nhưng no hất tay An ra. Đúng! Nếu là tôi tôi cũng chẳng cần thiết cái đỡ qua chỉ giả dối đấy! May lúc đấy cô bước vào cũng ngạc nhiên không kém gì các bạn trong lớp. Cô ghé đầu xuống hỏi Khánh Linh trong khi cả lớp đứng lên chào cô.
- Khánh Linh à! Em sao thế? Em mệt à! Hay lên ta đang tập văn nghệ 20.11!-Cô quay đầu xuống nhìn cả lớp.
À! Cả lớp tôi lại à lên 1 lần nữa trong khi Linh lao thẳng ra khỏi lớp. Một vài bạn nữ được cô của theo Khánh Linh. Tiết học lại bắt đầu nhưng hôm nay có vẻ không sôi nổi như mọi khi vì cả lớp đang bàn bạc 1 cái gì đó nghe vẻ rất nghiêm trọng. Riêng Minh đã có 1 nhiệm vụ quan trọng không kém là theo dõi đôi tình nhân.
(Theo lời kể của Thu Minh)
Trong suốt tiết học tôi cũng chẳng tập trung được. Thằng An đểu cáng này làm tôi điên đầu mất, không phải có cô tôi đã cho nó 1 cước rồi ra sao thì ra! Thế mà nó lại bảo bỏ Khánh Linh để yêu Đào Anh! Nói chung là lòng vòng hết mức. Bàn trên thì con Đào Anh cứ rên ử ử, An thì cứ dỗ mà ai đời làm người ta đau rồi lại xoa như hát hay thế kia.
- Đào Anh cho An xin lỗi nhá!-Cái thằng mặt giặc thủ thỉ.
- Tôi không cần sự thương hại của cậu, về với Khánh Linh đi!-Đào Anh giận rỗi.
- Đáng lẽ ra tớ nên nói với Đào Anh sớm hơn nhưng tớ không kịp! Tớ xin lỗi! Tớ biết tớ sai rồi!-An khẽ vỗ vai Đào Anh.
Hai đứa hâm ngồi thủ thỉ với nhau mà không sợ cô quát à! Nói chuyện riêng trong giờ mà bị ghi vào sổ đầu bài thì nguy to! May mà hôm nay MRS. Loan của ta mải viết cái dàn bài trên bảng chứ không thì lên giàn cả lũ. Mà cộng nhận thằng An này gan thật, dám đá em Khánh Linh ngay trước mặt cả lớp. Nó học ở đây cũng sau mình có 1 tuần mà không biết độ hot của em ý nóng đến bỏng tay sao. Nó định gây thù với mấy anh khóa trên à.
- Tôi chẳng cần!-Đào Anh hất tay An ra.

May mà cô không nghe thấy! Hú vía!
- An xin lỗi Đào Anh mà! Nói thật với Đào Anh nhé! Nếu không vì Đào Anh làm sao An có dũng khí nói chia tay với Khánh Linh sáng nay được!
- Các người giỏi diễn kịch lắm cơ mà!- Đào Anh nói giọng chua chát.
- Nhưng lần này mình không diễn!-An thủ thỉ.
- Tôi sẽ không bao giờ để An gạt nữa đâu!
- Tin An đi! Chỉ 1 lần thôi!-An cầm lấy bàn tay Đào Anh nhưng con bé đó đã kịp hất ra.
- Đừng sờ vào tay tôi!
- Được! Nếu Đào Anh muốn! Tớ sẽ ngồi im để Đào Anh suy nghĩ.

An quay đi để Đào Anh lại với giọt nước mắt còn đọng trên bờ mi. Nói thật tôi chẳng sợ bạn tôi khổ mà tôi chỉ sợ cô quay xuống. Chúng nó nói chuyện như thế mà MRS. Loan không hề quay xuống. Đúng là chất thật!

Ngày đến rồi ngày đi, 20.11 chuẩn bị đến.
(Lời kể của Quỳnh Trang)
Ngày… tháng… năm…
My honey! Mày là người duy nhất tao có thể chia sẻ nhật kí ạ! Nói thật với mày bây giờ thì mọi truyện trở lại bình thường rồi! An với Đào Anh hết rỗi nhau rồi nhưng tao vẫn lo lắm! Thằng cha An này cũng chẳng phải bình thường chi lắm nên cần phải đề phòng! Tao cũng chẳng biết là đề phòng chuyện gì nhưng mà vẫn cứ phải đề phòng đã. Tao thấy cứ lo lo kiểu gì ý! Đại hội mừng các giáo viên của trường săp đến rồi! Lớp tao phải chuẩn bị khá nhiều! Mệt lắm nhưng mà vui! Dù sao thì cũng thoải mái hơn.