Văn Nhân và A Lăng đang trực đêm ngoài cửa thì nghe thấy tiếng bàn ghế bị đá ngã, trong lòng đều cả kinh, e sợ tiểu thư làm chuyện gì đại nghịch bất đạo chọc giận công gia.
Ngay khi bọn họ lo lắng không biết có nên đi vào xem hay không thì trong phòng bỗng nhiên loáng thoáng truyền đến tiếng ưm a nỉ non lúc như đau đớn lúc lại như thích thú.
Văn Nhân nghĩ đến đại khái là đã xảy ra chuyện gì, chợt đỏ mặt. A Lăng tuổi còn nhỏ không biết chuyện, càng cảm thấy tiểu thư nhà mình bị ức hiếp thảm rồi.
Nghĩ như vậy, nàng cũng hỏi ra chuyện lo lắng này.
Nghe vậy, vẻ mặt Văn Nhân phức tạp nhìn nàng, không nói gì chỉ nhìn trời.
Động tĩnh trong phòng mãi cho đến giờ Sửu canh ba mới dần dần an tĩnh lại, bên trong cần lấy nước, các nàng cúi đầu đi vào mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, căn bản không dám ngẩng đầu.
Ngược lại A Lăng trước khi rời đi len lén nhìn về phía sau một cái.
Chỉ thấy trên người tiểu thư nhà bọn họ dùng chăn bông bọc lấy, được công gia ôm vào trong ngực cất bước đi về phòng tắm.
Nam tử nửa khoác áo choàng bên ngoài, trong lúc đi lại có hơi hé ra, cơ bắp kia cường tráng rõ ràng, trên lưng lại đầy vết cào.
Đột nhiên, hai má ửng đỏ lan đến cổ, bước chân tăng tốc, đầu của A Lăng nhanh chóng cúi xuống muốn đến tận kẽ đất.
Giống như đã hiểu cái gì đó, nhưng lại chưa hoàn toàn hiểu rõ.
...
Ngày hôm sau.
Ánh nắng buổi sáng rực rỡ, mặt trời đã cao đến ngọn tre, Hề Nhụy mới từ từ thức dậy.
Nàng thử cử động thân thể lập tức nhíu chặt mày, chỗ không thể nói kia nổi lên từng trận đau nhức khó có thể nói thành lời.
"Tê...".
Thân thể nửa nâng lên lại chán nản nằm xuống, nàng liếc mắt phát hiện chăn đệm bên người đã sớm thấm lạnh.
"Tiểu...Phu nhân, người tỉnh rồi sao?" Văn Nhân nghe được động tĩnh bên trong thử cất tiếng hỏi.
Hề Nhụy theo bản năng ừ một tiếng, vừa mới tỉnh lại đầu óc còn có chút hỗn độn.
"Công gia sáng sớm đã đi rồi sao?"
Văn Nhân gật đầu, che môi cười khẽ: "Giờ Mão công gia đã thức dậy đi luyện kiếm, còn phân phó các nô tỳ đêm qua phu nhân mệt nhọc chớ đánh thức phu nhân”.
Xem ra công gia vẫn rất để ý tiểu thư nhà mình.
"Đúng rồi, sáng sớm trong cung đã có người tới, ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu đã lấy chiếc khăn trắng đi, cười đến không mở được mắt, dặn phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, không cần vội thỉnh an".
Khăn. Trắng.
Hai chữ này giống như mở ra cánh cửa gì đó, từng màn ký ức đêm qua như thủy triều tràn vào trong đầu, hai má Hề Nhụy đột nhiên bắt đầu nóng lên.
Mệt nàng còn tưởng rằng hắn nhìn nàng không thích, chuyện viên phòng này nhất định là vô cùng gian nan, không nghĩ tới người này nhìn lạnh lùng như băng sương, lại...
Đến cuối cùng nàng thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, thật may nàng đã học múa từ khi còn nhỏ, thân thể đặc biệt dẻo dai, bằng không thật sự không chịu nổi sự đùa bỡn như vậy... Từ từ...
Hề Nhụy à Hề Nhụy, đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy hả a a a! !
Nàng đưa tay kéo mạnh chăn lên che kín đầu, cố gắng quên đi những cảnh tượng xấu hổ này.
Nhưng vừa nhắm mắt lại tràn ngập trong đầu đều là lúc nhấp nhô lên xuống, trong đồng tử của nam nhân trước nay đều là lạnh nhạt không gợn sóng lại dấy lên ngọn lửa cuồn cuộn, cùng với câu nói khàn khàn trầm thấp lại mang theo chế nhạo "Nghe nói phu nhân thâm tình đến cực điểm?".
Hắn quả nhiên...quả nhiên là để ý...
Hề Nhụy cực kỳ không muốn đối mặt với cuộc sống hôn nhân sau này.
"Phu nhân?" Văn Nhân đối với hành động của nàng cực kỳ nghi hoặc.
Hề Nhụy trở lại yên tĩnh nửa ngày, lại rầu rĩ ừ một tiếng, cuối cùng kéo chăn từ trên đầu xuống thở thật sâu một hơi.
"Đỡ ta đứng lên đi".
...
Văn Nhân hầu hạ nàng rửa mặt sau đó vấn búi tóc phụ nhân cho nàng.
Hề Nhụy nhìn mình trong gương có chút xuất thần, dường như đối với sự thay đổi thân phận còn có chút không biết làm sao.
"A Lăng, ngươi có vấn đề gì sao?" Từ lúc mới vừa vào nàng đã phát hiện bộ dạng A Lăng muốn nói lại thôi lại không dám nhìn thẳng.
A Lăng nhúc nhích môi, do dự nói: "Phu nhân…Chân người đau lắm sao?”.
“...”.
“... Nếu không vì sao vẫn còn run rẩy như vậy?”.
Quả thực giống như lần trước đi bộ vòng quanh Thôi phủ, nàng thật không hiểu.
"Tốt lắm, ngươi vẫn là câm miệng đi".
*
Cha mẹ Kỳ Sóc mất sớm, bởi vậy ngày thứ hai tân hôn cũng không còn quy củ thỉnh an cha mẹ chồng.
Bất quá Thái hoàng thái hậu làm ngoại tổ mẫu của hắn, lại đối đãi hắn cực kỳ coi trọng, cho nên, một vòng này liền đổi thành vào cung thỉnh an lão nhân gia bà.
Hề Nhụy ngồi trước gương đồng thoa một chút phấn, tuy rằng bình thường nàng để mặt mộc cũng vẫn xinh đẹp, nhưng hôm nay gặp Thái hoàng thái hậu vẫn cần phải trang điểm sơ qua một chút, chỉ là cũng không thể có vẻ quá mức phô trương.
Nàng rất nhanh đã thu dọn xong, tuy rằng trước đó Thái hoàng thái hậu phái người truyền lời cho phép nàng vào cung trễ một chút, nhưng nàng làm tân phụ nếu thật sự trễ quá lâu khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích.
Vì thế Hề Nhụy đứng dậy muốn đi tìm Kỳ Sóc, nhưng khi đi đến cửa thư phòng thì lại bắt đầu do dự.
Ngộ nhỡ hắn có việc công gì... Bây giờ nàng đi vào không biết có quấy rầy hắn không?
Kỳ Sóc giương mắt liền thấy ngón tay của nữ tử dưới bậc thang đang xoắn khăn tay đột nhiên dừng lại, chợt ngẩng đầu lên, nghiễm nhiên một bộ dạng sững sờ ngơ ngác.
"Thiếp... Thiếp vấn an phu quân..." Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên mở cửa, Hề Nhụy qua loa mở khăn tay ra, lại vội cúi đầu hành lễ.
"Ừ". Hắn bước về phía nàng.
Hề Nhụy hết sức khẩn trương, nửa ngày sau mới nhớ tới ý định tìm hắn là vì chuyện gì: "Phu quân, khi nào chúng ta vào cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu...?”.
Kỳ Sóc đứng trước người nàng, từ góc độ của hắn trùng hợp có thể nhìn thấy dưới cổ áo nửa khép của nữ tử, trên cổ trắng nõn còn có vết đỏ chưa phai.
Lát sau, hắn dời mắt, lãnh đạm nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong”.
Nghe nói xong Hề Nhụy lại cắn răng.
Giọng điệu tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ nàng thức dậy lại là chuyện gì đây??.
"Thiếp...".
Nàng đang cân nhắc làm thế nào để giải cứu cục diện khó xử này, nhưng nam tử trước mắt dường như vẫn chưa cảm thấy có chút nào không ổn, sau đó cất bước muốn đi ra ngoài.
Hề Nhụy cũng không nói lời vô ích nữa, vội xoay người muốn đuổi theo hắn.
Thế nhưng sự khó chịu giữa hai chân còn chưa tiêu tan, bước chân của nàng kỳ quặc không nói, động tác cũng cực kỳ chậm chạp.
Rốt cuộc Kỳ Sóc phát hiện tiểu phu nhân nhà mình không đuổi theo, hắn dừng bước, đột nhiên nghiêng mắt.
Hề Nhụy đang nhe răng trợn mắt gian nan bước đi: "...".
Xin hỏi, có cách nào để hắn tạm thời không nhìn thấy nàng không?
Kỳ Sóc im lặng, lại quay trở về.
"Phu quân đi trước một bước đi, thiếp ai…”.
Đột nhiên thân thể nhẹ đi, Hề Nhụy còn muốn để hắn đi trước, tiếp theo trong tích tắc liền bị người bế lên.
Cánh tay của nam nhân cường tráng mạnh mẽ, bàn tay to lớn ôm lấy eo nàng truyền nhiệt độ cực nóng qua lớp y phục mỏng manh.
Nàng chợt nhớ tới, đêm qua mấy lần muốn chạy trốn, lại bị ôm eo kéo trở về ấn xuống, cũng là lực độ quen thuộc như vậy.
Rặng mây hồng nhanh chóng hiện lên hai má, hai tay Hề Nhụy che mặt, mơ hồ nghe bên tai truyền đến vài tiếng cười trộm của tỳ nữ xung quanh.
Cứu…
"Rất đau sao?" Giọng nói trầm thấp của nam tử cắt đứt suy nghĩ miên man của nàng.
Ý thức được hắn đang chỉ cái gì, Hề Nhụy nghẹn lại một chữ cũng nói không nên lời.
Người này vì sao, vì sao có thể thản nhiên như vậy??.
Đấu tranh một lát, nàng ấp úng nói: "Này... Kỳ thật cũng không sao...".
Mặc dù ban đầu đau một chút, nhưng sau đó... tựa hồ giống như có lẽ...cũng không phải tất cả đều không thoải mái.
"Ừ".
Kỳ Sóc liếc nhìn người trong lòng, lại nhìn thẳng phía trước không lên tiếng nữa.
Chẳng qua là một đoạn khoảng cách ngắn ngủi, Hề Nhụy lại cảm thấy như đủ loại giày vò.
Nàng được đặt ngồi vào trong xe ngựa, hai tay bắt chéo trên đầu gối, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thở mạnh cũng không dám.
Cũng may Kỳ Sóc vốn là người trầm mặc ít nói, ngược lại không đáp lời tiếp với nàng nữa.
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, không hiểu sao Hề Nhụy nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Khi đó nàng còn hy vọng hắn có thể dẫn nàng đi huyện Đan Dương, nhưng lúc này mới qua mấy tháng, người đã trở thành phu quân của nàng.
Chậc, quyển sách cũng không dám viết như vậy.
...
Xe ngựa vừa dừng lại ở cửa cung, Hề Nhụy lập tức nâng váy khom người xuống xe, e sợ hắn lại ôm nàng, ngay cả những khó chịu kia cũng cứng rắn chịu đựng.
Nơi này nhiều người mắt tạp, nếu là trước kia cũng thôi, hiện tại nếu đã gả vào nhà quyền quý này, dù sao cũng phải luôn luôn chú ý một chút.
Nếu như cử chỉ lỗ mãng truyền đến tai Thái hoàng thái hậu nhất định là tổn hại đến hình tượng Nhất phẩm cáo mệnh mới tấn phong của nàng.
Đối với hành vi chim sợ cành cong của Hề Nhụy, Kỳ Sóc cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, chỉ là bước chân kia lại không tự giác đi chậm hơn rất nhiều.
*
Cung điện vàng son lộng lẫy dưới ánh mặt trời phản chiếu rực rỡ, Hề Nhụy có chút tò mò đánh giá sự trang hoàng trong cung.
Số lần nàng vào cung cũng không nhiều, phần lớn là bệ hạ mở tiệc chiêu đãi bá quan, nàng theo phụ thân tới, nhưng giống như Thượng Nguyên đăng yến, lúc tới đều là buổi tối, cho nên, cung điện nguy nga xa hoa trang nghiêm như vậy nàng chưa bao giờ nhìn thấy lúc ban ngày.
Bọn họ đi theo cung nhân dẫn đường đi đến Vĩnh An cung.
Thái hoàng thái hậu làm người từng trải vừa nhìn thấy bộ dạng này của Hề Nhụy chợt nở nụ cười.
Nàng thậm chí ngay cả lễ cũng mới hành được một nửa liền bị ma ma đến đỡ ngồi xuống.
Hề Nhụy thụ sủng nhược kinh, cảnh tượng lần trước ở Thượng Nguyên đăng yến bị ép yêu cầu hiến nghệ còn rõ ràng trước mắt, trong trí nhớ của nàng Thái hoàng thái hậu chính là thật sự cực kỳ uy nghiêm.
Mắt ngọc mày ngài, eo thon như liễu, chỉ cảm thấy đứa cháu dâu này càng nhìn càng đẹp.
Lát sau, bà buông chén trà xuống, cuối cùng chuyển ánh mắt về phía Kỳ Sóc, ho nhẹ một tiếng, khôi phục vẻ mặt trang nghiêm, hơi quở trách nói: "Ai gia biết các con còn trong giai đoạn tân hôn, khó tránh khỏi gắn bó như keo sơn, chỉ là Huyền Nghệ à, có một số việc con cần phải tiết chế một chút”.
Đáy lòng Hề Nhụy lộp bộp nhảy dựng, theo bản năng cảm thấy Thái hoàng thái hậu bởi vì việc nàng đến trễ mà trách cứ Kỳ Sóc.
Nàng bất an nhìn hắn, lại giải thích: "Thái hoàng thái hậu, là thần phụ...".
Nào biết Thái hoàng thái hậu khoát tay, lúc nhìn nàng lại là dáng vẻ không giấu được ý cười: "Ai gia biết rõ, chỉ là Nhụy Nhụy tuổi còn nhỏ, Huyền Nghệ cần phải biết thương tiếc”.
Kỳ Sóc ngược lại vô cùng bình tĩnh: "Thần đã hiểu”.
“...”.
Chợt hiểu ra điều gì đó.
Thái hoàng thái hậu còn đang dặn dò gì đó, Hề Nhụy đã hoàn toàn nghe không vô nữa, nàng lại bắt đầu như ngồi trên đống lửa, hai gò má nóng bừng.
Cũng may Kỳ Sóc chỉ đợi một hồi liền bị bệ hạ gọi đi, nói là có việc quan trọng cần thương nghị, mặc dù Thái hoàng thái hậu có chút bất mãn, nhưng vẫn cho phép hắn rời đi.
Hề Nhụy thoáng thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ không cần thảo luận vấn đề này nữa, bỗng nhiên ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu trình cho nàng một quyển sách.
Ấn đường nàng giật giật, trực giác không đúng.
Quả nhiên, tiếp theo trong nháy mắt Thái hoàng thái hậu cho những người khác lui ra ngoài, sắc mặt hơi có chút thần bí: "Nhụy Nhụy cũng coi như đã trải qua việc đời, chỉ là trong đó có một số cách thức con có thể không biết, con chớ có ngượng ngùng, ai gia cùng con nói, ở đây có vài tư thế càng dễ thụ thai...".
“...”.
*
Cần Chính điện.
Bùi Vân Chiêu đưa tay chỉ bản đồ trên bàn, thấy Kỳ Sóc đến khóe môi lập tức nhếch lên một độ cong cười như không cười.
"Ngày đầu tiên tân hôn đã gọi khanh tới, đó thật sự là vấn đề của trẫm".
Kỳ Sóc dừng bước: "Vậy thần xin lui ra”.
"Ai..." Bùi Vân Chiêu cảm thấy mình quả thực là Hoàng đế không có uy nghiêm nhất, "Chẳng lẽ khanh còn muốn đi nghe hoàng tổ mẫu cằn nhằn sao?”.
Lại nói: "Trẫm đoán hiện tại người hẳn là cùng tiểu phu nhân của khanh truyền thụ một chút bí thuật khuê phòng, khanh vẫn nên chớ có đi góp vui”.
Kỳ Sóc nghe vậy đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại có thể đoán được đại khái là liên quan đến cái gì.
Bùi Vân Chiêu rất ít khi thấy dáng vẻ sững sờ của hắn, lập tức nổi lên tâm tư trêu ghẹo: "Kỳ thật trẫm cũng có thể...".
Kỳ Sóc thấp giọng cười: "Bệ hạ vẫn là trước có con nối dõi rồi mới nói những chuyện khác".
“...?”.
*
Hề Nhụy ra khỏi Vĩnh An cung cảm giác như mình đã thay da, Kỳ Sóc chắc vẫn còn đang nghị sự ở Cần Chính điện, nên nàng về phủ trước.
Cuối cùng cũng có cơ hội được ở một mình, nàng chán nản dựa vào cửa sổ xe ngựa trước cơn gió lạnh thổi qua.
Chờ cỗ cảm giác nóng nảy không hiểu kia biến mất, suy nghĩ của Hề Nhụy cũng bắt đầu dần dần rõ ràng.
Không thể không nói, chuyện thỉnh an Thái hoàng thái hậu nhắc nàng một chuyện rất quan trọng.
Đó chính là nàng có thể sẽ mang thai.
Ý nghĩ này hiện ra, Hề Nhụy theo bản năng sờ về phía bụng mình, trong lòng lan ra cảm giác thấp thỏm khó diễn tả thành lời.
Tuy rằng nàng thường xuyên không biểu hiện ra, nhưng việc mẫu thân qua đời vẫn luôn là nỗi ám ảnh đối với nàng.
Nàng không muốn mang thai, nàng không muốn phá hỏng cục diện hiện giờ sau đó buồn bực mà chết, nàng chỉ muốn sống thật tốt.
Trong đầu suy nghĩ phức tạp, rối rắm và bất an hỗn loạn đan xen vào nhau, cuối cùng khi xe ngựa dừng ở cửa Phụ Quốc Công phủ, nàng đưa ra quyết định phản đạo kia.
"Văn Nhân". Hề Nhụy lấy trâm châu trên tóc xuống, "Ngươi đi đến tiệm thuốc ở thành Đông kê cho ta một ít phương thuốc tránh thai, nhớ kỹ, không thể để cho người khác phát hiện”.
Văn Nhân kinh ngạc nhận lấy trâm châu, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ trầm mặc gật đầu.
*
Gió mát hiu hiu, trăng sáng sao thưa, đêm tháng sáu vẫn còn có chút mát mẻ hiếm có của đầu hạ.
Hề Nhụy chỉ mặc trung y, mái tóc đen dài đến eo tùy ý xõa sau lưng, nàng ghé vào bệ cửa sổ, lông mi dài run nhẹ, mi mắt hơi khép lại.
Kỳ Sóc vừa vào cửa chính là nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ như vậy.
“Phu quân, chàng đã về rồi?” Hề Nhụy nghe thấy động tĩnh, nháy mắt bừng tỉnh, nàng dụi dụi mắt lập tức ngồi ngay ngắn.
"Ừ". Kỳ Sóc thu hồi tầm mắt, lại nói, "Ngày sau không cần chờ ta”.
Hề Nhụy sửng sốt một chút, cuối cùng đáp một tiếng, lại gọi A Lăng chuẩn bị nước ấm, sau đó leo xuống khỏi trường kỷ, cất bước đi về phía hắn.
"Để thiếp giúp phu quân cởi áo".
Kỳ Sóc không từ chối, hắn rũ mắt nhìn nàng rối rắm kéo đai lưng của mình, những ngón tay mảnh khảnh kia dường như muốn buộc chúng thành từng nút.
Hề Nhụy chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, nàng cũng chỉ là muốn biểu hiện dịu dàng hiền thục một chút, sao vừa đến đai lưng lại cản trở nàng rồi??
Vật lộn một lúc lâu, nam tử đột nhiên vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn vào móc khóa ẩn bên hông, đai lưng mới vừa rồi quấn lộn xộn được mở ra.
Thế giới yên tĩnh rồi.
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng ve kêu, bóng cây loang lổ lay động dưới ánh trăng, hơi thở nông lởn vởn trong phòng.
Nửa ngày sau, Hề Nhụy hung hăng cắn răng, lập tức nhanh chóng thu hồi đai lưng, lại cởi ngoại bào của hắn ra, cũng làm bộ như không có chuyện gì phát sinh nở nụ cười ngọt ngào: "Phu quân có thể đi tắm rồi”.
Tiểu nữ nhân trước mắt ôm y phục của hắn lại cười đến hết sức lấy lòng, Kỳ Sóc chỉ cảm thấy vẻ không thông minh kia đã trở lại.
Nhưng, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Vì vậy, hắn gật đầu: "Đa tạ phu nhân”.
Đa tạ? Phu nhân?.
Hề Nhụy sửng sốt, ngay cả khi hắn lướt qua nàng đi về phía phòng tắm nàng cũng chưa hoàn hồn.
Cho đến khi phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, nàng mới chợt bừng tỉnh.
Đem áo bào của hắn treo ở một bên, Hề Nhụy ở bên cạnh giường xoắn ngón tay vô cùng rối rắm.
Tối nay, tối nay phải làm sao?
Song bổn phận làm thê tử chờ phu quân hồi phủ đã hoàn thành, hiện tại cho dù nàng ngủ...chắc cũng không sao đâu.
Nghĩ như vậy Hề Nhụy nhanh chóng trèo lên phía trong giường, thu cả người lại đến nhỏ nhất, nhắm chặt hai mắt ý định lập tức đi vào giấc ngủ.
Nhưng càng muốn ngủ, tinh thần lại càng thêm tỉnh táo, nàng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hắn kéo bình phong ra, từng bước từng bước đi qua bên này.
Giường bên cạnh đột nhiên lõm xuống, lông mi của nàng càng run hơn.
Cảm nhận được ánh nến bên ngoài tầm mắt tắt đi, Hề Nhụy run rẩy hé mắt ra, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt của hắn.
Kỳ Sóc nửa nghiêng người nhìn nàng, nhìn thấy trung y hơi mở mơ hồ lộ ra màu hồng bên trong, ánh mắt hắn tối sầm lại, liền đưa tay kéo lên cho nàng.
Hề Nhụy cả kinh, nửa người trên vô thức bật dậy, lên tiếng: "... Phu quân?”.
Là muốn làm gì sao…??.
Nhưng tiếp theo nàng cảm thấy thân thể của mình bị ấn vào trong chăn, sau đó giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên trên đỉnh đầu nàng.