Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 17: Quy y





Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

“Ngươi ….” Vọng Nguyệt cầm lại bàn tay nữ tử, tinh tế nhìn nàng.

Cả thanh âm cũng giống nhau như vậy, khiến tâm tư run rẩy, kinh hỉ lại cao hứng khó ức chế, là cái gì?

Làm sao sai được? Dung mạo đó làm sao sai được? Cho dù đã hóa thành tro bụi, gương mặt đó, gương mặt hắn ngày ngày nhìn qua làn nước, đã ngàn năm trôi qua, không có ấn ký, nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành, nàng đã chuyển kiếp. Nhưng không phải nàng không được đầu thai làm người sao? Nhưng người trước mắt rõ ràng chính là nàng.

Là nàng sao?

Thật sự là nàng sao?


Tâm tư cuồn cuộn như thác đổ, lông mày nữ tử chợt nhíu lại.

“Đau ….” Một chữ từ môi nàng nhẹ xuất.

Hắn ý thức được chính mình dùng lực quá mạnh, liền phóng khinh lực đạo, nhưng thủy chung vẫn không buông tay nàng.

“Buông tỷ tỷ ta ra!” Vô Xá hét lớn một tiếng, vung lên mộc kiếm, ngay sau đó, thân thể hắn lại dường như bị một lực đạo vô hình nào đó ném lên, dán chặt vào tường, thống khổ biết bao.

Đang đứng phía sau Vọng Nguyệt là Khuynh Lan, vẻ mặt điểm chút ý cười: “Hạng kiến con như ngươi cũng muốn đánh tới thiên gia sao?”

“Xin đừng tổn thương đệ đệ ta, đừng tổn thương Tịch Tinh!” Gương mặt nữ tử phút chốc trắng bệch, vội vàng nói: “Ta làm tế phẩm cũng được, xin hãy thả bọn họ đi!”

Thanh âm như vậy, còn sai sao?

Biểu tình của Vọng Nguyệt lúc này là không thể tin tưởng!

Đích xác là nàng, nàng đang đứng trước mặt hắn, hoàn hảo không một tỳ vết, không cần phí công liền tìm ra nàng, là thiên gia mở lòng từ bi sao?

Tâm của hắn, mỗi lúc một nặng thêm.

So với ngày ở dưới hàn đàm, thật bất đồng.

Cầu sao tương ngộ sau một nghìn năm?


Nhật nguyệt cuồng tư, nguyên lai không phải là quên không được, chỉ là đã khắc cốt từ rất lâu.

Nguyên lai một nghìn năm trước, bên dưới hàn đàm, hắn đã yêu nàng.

Năm tháng ngạo nghễ trôi phút chốc không trở lại, trong nháy mắt, hắn dường như không còn là chính mình.

Có thể thấy nàng ngay trước mắt, nói chuyện, hô hấp, sinh hoạt như con người bình thường, vô thương vô đau, đầy sức sống, ngón tay có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, đây là con người luôn xuất hiện trong những giấc mộng điên cuồng qua bao tháng năm xói mòn sao?

Lô Trạm lừa hắn, nguyên lai là Lô Trạm đã lừa hắn!

Nàng không hề chết, không hề chịu thống khổ, tuy rằng trong đôi mắt nàng, một nghìn năm kia đã là lãng quên, nhưng tư chất đó, tiên cốt đó quen thuộc với hắn như vậy, còn có thể là ai khác?

Hắn chợt giật mình, tỉnh giấc khỏi suy tư, nhìn nàng.

“Nàng nói gì?”

Hắn hỏi thật sự rất nhẹ nhàng.

“Xin đừng tổn thương đệ đệ ta và Tịch Tinh.”

Trong đồng tử nàng có chút bất lực, lại có chút mê hoặc vì tình ý nồng cháy trong mắt đối phương.

“Tịch Tinh?” Hắn có chút ngạc nhiên, vì sao lại nghe được cái danh tự này ở đây?


Nhưng hắn lại rất minh bạch. Bởi vì theo ánh mắt nàng, hắn đã nhìn thấy yêu vật không đáng nhắc tới kia.

Yêu vật như vậy, cũng xứng đáng mang cái danh tự này?

Hắn lạnh lùng nhếch môi, như có chủ ý.

“Ta sẽ không tổn thương họ” Hắn ôn đạm lại sảng khoái nói “Nhưng nàng phải đáp ứng với ta một việc.”

“Công tử, thỉnh nói” Nàng thản nhiên trả lời.

Hắn kéo nàng gần hơn về phía mình, khuynh đảo một tuyệt mỹ dung nhan, mặt khác, lại kề mặt vào mặt nàng, đem hơi thở của mình phả lên gương mặt đó: “Đáp ứng ta, đời đời kiếp kiếp lưu lại bên cạnh ta, từ nay về sau, làm người của ta.”

Cho dù là Khuynh Lan cũng phải đờ người ra.

Chuyện này là sao? Nam nhân này rốt cuộc là ai?