Cố Ngôn vốn là người không thích nói chuyện, cô nhìn thấy hết hành động của những người này, nhưng cô không hỏi nhiều.
Dù sao thì trong tòa nhà này, ngày nào cũng có người đến ứng tuyển cả.
Lúc cô đến tầng mười hai thì phát hiện, ở cửa văn phòng của mình vốn nên có mười mấy người đến ứng tuyển, mà giờ chỉ còn lại ba người.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, một giờ năm mươi lăm. Hai giờ bắt đầu phỏng vấn, không ngờ có nhiều người vẫn chưa xuất hiện.
Cố Ngôn không khỏi nghĩ đến những lời cô vô tình nghe được lúc vừa vào tòa nhà... Mắt cô dần tối lại.
Có ba người đứng ở cửa văn phòng phía trước, hai nam và một nữ, một nam trong đó cao gầy, đứng đưa lưng về phía cô.
Ánh sáng trong hành lang biến mất, nửa người anh chìm trong bóng tối. Từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao gầy thẳng tắp của anh, mái tóc đen nhánh, phần cơ và xương ở cổ toát ra màu trắng lạnh.
Không biết tại sao Cố Ngôn cảm thấy hơi quen, so với những người mặc vest đến phỏng vấn, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối với quần dài màu đen. Ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay trắng và dẻo dai, tay đút vào túi quần. Cơ thể cao ráo đứng đó, lộ ra cảm giác biếng nhác hờ hững không thể tả thành lời.
Cô vừa đi tới vừa nheo mắt lại, không nhìn thấy mặt, cô không thể xác định chắc chắn được là ai.
Vẫn chưa nhìn thấy mặt, nhưng giọng anh nói chuyện với người khác đã lọt vào tai cô trước.
“... Hai người vẫn nên đi đi, đừng tự rước lấy nhục nữa, cô ấy sớm đã nhìn thấy hết mọi thứ của tôi rồi, quan hệ giữa bọn tôi phức tạp lắm, hai người phỏng vấn cũng lãng phí thời gian, hai người hoàn toàn không nắm chắc được công việc này.”
Giọng nói trầm thấp và hơi khàn vang lên, xen lẫn một chút trêu đùa, hài hước và cả bất cần. Hệt như những gì anh nói là sự thật, anh đang tốt bụng nhắc nhở họ.
Cố Ngôn nghe thấy những lời này, bỗng chốc, huyệt thái dương của cô không khỏi giật giật.
Khốn kiếp.
Giờ cô hiểu rồi, thì ra những người cô gặp dưới lầu trước đó đúng là những người đến chỗ cô ứng tuyển, nhưng cuối cùng bị anh đuổi đi.
Đây là chuyện một người nên làm à?
Cô day huyệt thái dương, đẩy xe lăn tới phía sau anh, hắng giọng rồi đột ngột lạnh lùng nói: “Anh ở đây nói vớ vẩn, có phải muốn tôi kiện anh tội phỉ báng không?”
Cố Ngôn vừa dứt lời, ba người còn lại đều sững sờ, có một nam một nữ đưa mắt nhìn sang cô trước.
Cô gái đó vừa thấy Cố Ngôn thì lập tức quan sát cô từ trên xuống dưới, hơi lo lắng nói: “Cô... cô là cô Cố, chuyên gia tâm lý tội phạm sao?”
Cố Ngôn khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Chàng trai đó vừa nghe thấy thì vội nói: “Cô Cố, cô quen người này sao? Chúng tôi không tin lời anh ta nói, anh ta bảo quan hệ của hai người rất thân thiết, nói hai người...”
Cố Ngôn giơ tay ngắt lời người đó, nói chắc nịch: “Không cần nói nữa, tôi biết hai người muốn nói gì, tôi có thể nói với hai người rằng tôi không quen người này, anh ta ở đây ăn nói linh tinh, bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ đưa anh ta đi.”
Nói xong, Cố Ngôn lấy điện thoại ra. Lúc này, cuối cùng người trước đó “ăn nói linh tinh” cũng chậm rãi xoay người lại.
Anh vừa nhìn Cố Ngôn vừa lấy một hộp thuốc trong túi quần ra, rút một điếu thuốc, dáng vẻ biếng nhác dựa vào tường, chốc đuôi thuốc gõ lên nắp hộp hai cái, mày khẽ nhướng lên, nhếch môi nói: “Ồ? Cô Cố, những gì tôi nói không phải thật sao?”
Anh cúi đầu đưa thuốc vào miệng, dưới ánh sáng mờ tối, ngọn lửa màu xanh lam bật lên đốt cháy đầu thuốc, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt điển trai của anh.
Mái tóc đen, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào với mí mắt hơi sụp, và cả chiếc cổ trắng ngần.