Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 42: Dáng Vẻ Không Đoàng Hoàng



Hai người bọn họ... sao có thể?

Đáy mắt hắn tràn ngập sự lạnh lẽo giống như bảo ngọc ngâm trong băng, gương mặt lại tuyệt nhiên không có một chút sắc thái tình cảm nào, hoặc là hắn đang tận lực đè nén cảm xúc trong lòng xuống.

Hắn nhớ lúc trước trong điện thoại của cô có lưu một chữ “Tiêu”, thì ra người đó chính là Tiêu Ngạn này.

Nếu như vậy thì...

Đúng lúc này điện thoại của Cố Tư Thành rung lên, người gọi tới là Nhất Phàm.

Ngay khi đầu bên kia vừa bắt máy, Nhất Phàm đã gấp gáp lên tiếng:

“Sếp Cổ, theo như hướng dẫn của ngài, thì chúng tôi đã tìm ra kẻ đứng đằng sau cái tên Kaido rồi! Địa chỉ IP sau khi xác nhận thì chính là ở số nhà 508, thuộc khu Kim Hoàng, đường Long Đàm.”

Ngón tay Cố Tư Thành trở nên cứng ngắc, ánh mắt trong phút chốc thoáng qua kinh ngạc.

Sau đó Nhất Phàm lại lập tức hỏi:

“Sếp Cố sao tôi cảm giác địa chỉ này có chút quen thuộc nhỉ?”

Trong khi Cố Tư Thành đang theo đuổi một suy nghĩ khác, thì Nhất Phàm dường như đã có câu trả lời cho chính câu hỏi của mình.

Hắn không kiềm chế được bất ngờ, mà kêu lên:

“Tôi nhớ ra rồi! Trời đất quỷ thần ơi, đây chẳng phải là địa chỉ căn biệt thự mà ếp đã tặng cho Hứa tiểu thư sao?”

Lúc này, từ trong điện thoại mới vang lên giọng nói lành lạnh của Cố Tư Thành, hắn khẽ gọi tên Nhất Phàm:

“Nhất Phàm.”

Trạng thái cùng tác phong của Nhất Phàm cực kỳ khẩn cấp, như thể hắn đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đợi mệnh lệnh từ Cố Tư Thành đưa ra: “Có tôi đây thưa sếp!"

“Đi ngủ sớm đi!”

Nhất Phàm: “

Nói xong lời này thì Cố Tư Thành lập tức tắt máy, cùng lúc cánh cửa phòng 1010 được mở ra, hắn nhanh chóng nép vào một góc tường.

Tiêu Ngạn vẫn một thân tây trang chỉnh tề, mang theo dáng vẻ gấp gáp mà đi ngang qua chỗ của hắn, sau đó thì bước vào bên trong thang máy.

Đợi Tiêu Ngạn đi khỏi, Cố Tư Thành liền tiến đến trước căn phòng 1010, dùng chiếc thẻ mà hắn có được để mở cửa.

Bên trong căn phòng sang trọng lúc này lặng im như tờ, hắn đưa mắt quan sát một vòng, phát hiện ra áo khoác và túi xách của cô đang đặt ở trên ghế sô pha.



Điều đó có nghĩa là trước khi buổi đấu giá diễn ra, cô và Tiêu Ngạn đã từng gặp nhau trong căn phòng này.

Suy nghĩ ập đến, khiến tâm trạng hắn nảy sinh một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt hắn quét qua một tia lạnh lẽo, rồi dừng lại ở trên giường, nơi thân thể mảnh mai, kiều diễm đang nằm im trên đó.

Hắn di chuyển từng bước nặng nề, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, dần khiến hắn cảm thấy bất an.

“Tiêu Ngạn...

Đột nhiên tiếng gọi khe khẽ của cô vang lên, làm bước chân hắn cũng ngừng lại.

Trong không gian im lặng, chỉ còn nghe thấy giọng nói của cô:

“Tôi nóng quá... tôi muốn uống nước lạnh...

“Tiêu Ngạn... giảm nhiệt độ xuống nữa đi... nóng quá...

Âm thanh rên rỉ nức nở từ miệng cô, lại gọi tên một người đàn ông khác, khiến tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.

Hắn không nhịn được nữa bước tới, hung dữ nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô mà kéo cô ngồi dậy. Sau đó bàn tay to lớn mang theo sức mạnh siết chặt lấy quai hàm của cô.

Giọng nói lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục:

“Nhìn rõ xem tôi là ai?”

Cô “ư” một tiếng khó khăn, cảm giác như xương hàm sắp bị bóp vỡ, truyền đến một cơn đau nhức đột độ.

Đôi mắt đen láy của cô như phủ một tầng sương mù, lại mờ hồ không nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, chỉ biết giọng nói này khiến cô không thể nào quên được.

Cô run run đôi môi đỏ, khó khăn kêu lên:

“Cố Tư Thành... đau quá buông ra...

Cũng may là cô còn nhận ra hắn, bằng không thì...

Bàn tay Cố Tư Thành lập tức nới lỏng.

Ngay sau đó liền thu tay về, rồi bất ngờ cúi người, đầu mũi cao thẳng tắp chạm đến môi cô, rồi hít vào một hơi nhè nhẹ.

“Em uống rượu sao?” Hắn nhìn cô hỏi.

Cô yếu ớt lắc đầu: “Không có.”

Đúng là hắn không hề ngửi thấy mùi rượu trên miệng cô, nhưng lại ngửi thấy mùi Whisky rất nồng đậm.



Cho đến khi hắn hạ tầm mắt xuống, phát hiện trên thân váy của cô đã ướt một mảng lớn, dính chặt vào cơ thể, làm lộ rõ đường cong gợi cảm của đôi chân thon dài.

Nhìn thấy ánh mắt Cố Tư Thành dán chặt lên cơ thể mình, Hàn Chi lập tức dùng tay che lại.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã sớm đỏ hồng, cánh mi cong dài rủ xuống che đi đôi mắt trong suốt như ngọc, đôi môi lại hé mở, phát ra hơi thở cực nóng, tim càng lúc càng đập nhanh hơn, làm lồng ngực ngập phồng lên xuống, cơ thể cũng vì vậy mà khẽ run rẩy.

Đây không phải là tác dụng của rượu, huống hồ cô lại không uống rượu. Ngay

lập tức hắn đã nhận ra bộ dạng này của cô là do đâu mà thành.

Đôi mắt hắn vắn lên vài tia máu đỏ, giọng nói cực độ lạnh lẽo:

“Là do cái tên Tiêu Ngạn đã làm?”

Cô bấu chặt năm đầu ngón tay vào đùi, như cố đè nén sự khó chịu trong người xuống, thở ngấp:

“Không phải...anh ta là người của tôi!”

“Vậy là ai?”

“Chuyện đó để sau....tôi khó chịu quá đừng hỏi nữa.”

“Vậy em có biết bọn họ đã cho em uống thứ gì không?”

Cô nhớ mình không hề uống bất cứ loại nước nào ở buổi tiệc, chỉ là đã ngửi phải một mùi tinh dầu rất nồng, sau đó thì ngất đi, đến khi mơ mồ tỉnh dậy thì đã ở đây.

Cô còn cho rằng mình bị đánh thuốc mê, nhưng mà phản ứng kì lạ của cơ thể bây giờ, cho cô biết hình như không phải vậy.

“Không rõ. Cô khẽ lắc đầu, sau đó run rẩy cắn cánh môi dưới, bức thiết yêu cầu: “Tôi muốn đi tắm... nước lạnh có thể sẽ khiến tôi tỉnh táo trở lại...

Sau đó cô chống tay xuống giường, loạng choạng đứng dậy, vô tình làm quai váy trượt xuống, để lộ ra bờ vai tinh tế mềm mại, cho đến vùng đồi núi căng tròn đang dần hé mở.

Mà dáng vẻ yếu ớt lại không đoàng hoàng này, lập tức trở thành điểm câu dẫn chết người.

Đôi con người của Cố Tư Thành tối sầm lại, hắn không kiềm chế được mà bế cô lên.

Liêm sỉ trong một cái chớp mắt liền tiêu tán.

“Thay vì sử dụng nước lạnh, thì em hãy sử dụng tôi đi!”

Dứt lời hắn bế cô đi thẳng ra khỏi phòng, rồi di chuyển thang máy lên tầng cao nhất của du thuyền.