“Thanh Liên, em nói đi.” Phương Thanh Liên lập tức tỏ vẻ đáng thương nói: “Kiến Thành, anh đừng trách Nam Khuê, chỉ trách em, là do em vô dụng, em muốn đứng lên, kết quả phát hiện bản thân căn bản không có chút lực sức lực nào.”
“Là vì như vậy?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê. Nam Khuê vẫn không nói lời nào.
Lục Kiến Thành lại nhìn Phương Thanh Liên: “Chân của em còn chưa khỏi, ngồi cho cẩn thận, sao tự nhiên lại muốn đứng lên?”
“Xin lỗi Kiến Thành, bởi vì…” Phương Thanh Liên gấp gáp tới rơi nước mắt: “Là bởi vì em quá kích động, vừa rồi Nam Khuê nói… cô ấy nói cô ấy sẽ không nói chuyện ly hôn với ông nội, cô ấy có chết cũng không muốn ly hôn với anh.”
“Cô đừng vu oan cho người khác, tôi nói như vậy khi nào?”
Lần đầu tiên cô đứng trước mặt Lục Kiến Thành mà đối chọi gay gắt như vậy, mất kiểm soát như vậy.
“Em nói rồi?” Lục Kiến Thành nhìn cô, con ngươi trong trẻo lạnh lùng.
“Nếu như anh không tin, ngay bây giờ em cũng có thể gọi tìm ông nội để bàn chuyện ly hôn.” Nam Khuê chìa tay ra với thái độ thờ ơ.
Lục Kiến Thành nghe thấy thế liền day day mi tâm, thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói. “Thanh Liên, anh biết là em đang gấp gáp muốn anh ly hôn ngay, nhưng không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Bây giờ sức khỏe của ông nội không được tốt, đợi sau tiệc mừng thọ của ông rồi bàn chuyện này sau mà.”
Nếu như em không chờ được mấy ngày này, vậy thì xin lỗi, giữa em với ông nội, anh nhất định phải chọn ông.”
Phương Thanh Liên nghe thấy lời này, lập tức thấy hoảng rồi. Cô ta đưa tay nắm lấy vạt áo của Lục Kiến Thành bày ra bộ dạng đáng thương nói: “Xin lỗi Kiến Thành, em không cố ý đâu. Đêm đó em không vì chuyện này mà cãi nhau với anh. Em chính là quá vội vàng rồi, em sợ đêm dài lắm mộng, em sợ anh sẽ không nỡ ly hôn, em càng sợ anh sẽ không cần em nữa.”
Nói xong, Phương Thanh Liên vậy mà đưa tay ra trực tiếp ôm lấy Lục Kiến Thành.
Nam Khuê trợn tròn mắt, giữa ban ngày ban mặt mà cô ta một đứa tiểu tam không có chút xấu hổ trực tiếp ôm lấy chồng mình.
Vào lúc cô đang định lên tiếng, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo truyền tới. “Đúng là một ngày đen đủi, từ khi nào mà một đứa tiểu tam có thể ôm lấy chồng người khác vậy, lại còn có thể già mồm tới vậy?”
Âm thanh này? Nam Khuê vừa quay đầu, Lục Kiến Thành liền lên tiếng: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Tôi làm sao không thể tới đây, thường ngày thị sát cửa hàng, nhìn thấy những chuyện bại hoại như vậy, vốn dĩ là muốn tới ngăn lại, hoá ra lại là do con trai của mình làm ra à?”
Vân Thư hừ lạnh, những lời trong miệng càng không chút khách khí nào.
“Mẹ, những chuyện này không thể trách Thanh Liên được, cô ấy không cố ý, hơn nữa…”
Những lời Lục Kiến Thành còn chưa nói xong liền bị Vân Thư cắt ngang. “Không trách cô ta vậy thì trách con, một người đã có gia đình mà lại ôm ôm ấp ấp với đứa con gái khác, mẹ không có hứng xem, sau này ra ngoài đừng nói là con trai mẹ.”Đọc truyện tại TruyenApp.Online
Vân Thư đối với cô ‘tiểu tam’ này từ trước đến nay đều là căm thù đến tận xương tuỷ.
“Quản cho tốt đôi tay của mình, nếu sau này còn ôm ấp với người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình thì đừng bước vào cửa Lục gia, đừng làm ô uế gia tộc.
Từng chữ từng từ đều đánh chuẩn vào điểm quan trọng. Nam Khuê đứng ở một bên đột nhiên cảm thấy đứng trước mặt người mẹ chồng này, bản thân quá mờ mịt rồi.
Giờ phút này, cô chỉ thiếu giương cờ mà cổ vũ thôi: Mẹ chồng bá khí, mẹ chồng uy lực.
Nhưng mà cô vẫn rất bất ngờ. Từ sau khi kết hôn, số lần cô cùng Kiến Thành về Lục gia không nhiều, mỗi lần về cơ bản đều là về thăm ông nội.Về phần mẹ chồng này, số lần mà cô gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trong ấn tượng, mẹ chồng là người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, trước giờ đều đối với cô lạnh nhạt, cũng không thích nói chuyện cùng cô, thế nên Nam Khuê vẫn luôn cho rằng bà không thích cô.
Cô còn tự an ủi bản thân: cũng đúng, người con dâu bà yêu thích chắc chắn là một thiên kim nổi tiếng, một thiên kim dịu dàng khéo léo, một cô gái không có bối cảnh chống lưng như cô, chắc chắn không thể lọt được vào mắt xanh của bà.
Chính là vì điểm này nên khi bà không tìm Nam Khuê thì cô cũng sẽ không tới làm phiền bà. Không ngờ tới, mẹ chồng vậy mà lại giúp cô xả giận sướng tới như vậy.
Có những lúc phải tin rằng, một vật khắc một vật khác. Ví dụ như người phụ nữ Phương Thanh Liên này phải để cho mẹ chồng cô ra tay trị ả.
Phương Thanh Liên nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng giải thích: “Bác Vân, bác dạy rất đúng, là do cháu quá đáng rồi. Vẫn là không có thuốc chữa, cháu biết bản thân sai rồi.
Cháu vừa quay về, nghe được tiệc mừng thọ của ông nội được tổ chức sớm, cháu muốn chuẩn bị cho ông một món quà, Kiến Thành biết được sở thích của ông, cháu mới kéo anh ấy tới đây, bác đừng trách Kiến Thành.”
“Một ngày nghỉ như vậy, không đi cùng vợ nó mà lại đi cùng một người phụ nữ khác, tôi đương nhiên trách nó, còn nữa…”
Vân Thư ném cho cô ta một ánh mắt sắc bén: “Tôi không nhớ là cha lại mời cô, món quà này của cô đừng chọn nữa, tặng không được đâu.”
“Mẹ, đừng nói nữa, là con mời cô ấy.” Lục Kiến Thành không thể nhịn được nữa.
“Con im miệng.” Vân Thư lập tức liếc anh một cái. Tiếp tục nói: “Là đại thọ của ông nội, cũng không phải đại thọ của con, từ khi nào mà con có thể thay ông nội làm chủ rồi, con muốn mời cô ta? Vậy thì đợi tới đại thọ 80 tuổi của con rồi mời.”
Sắc mặt Phương Thanh Liên tái nhợt như tờ giấy, trên mặt không còn chút huyết sắc nào. Lúc này, Vân Thư lại đổi sang một nụ cười dịu dàng nói:
“Những đồ mà cha tôi thích đều được cất giữ rất kỹ, giá cả cũng không nhỏ, tuy rằng Phương gia cũng có chút tiền nhưng đặt trước mặt Lục gia chúng tôi thì quả thật không đáng nhắc tới.”
“Làm phiền bác gái rồi, bác yên tâm, tuy rằng Phương gia không bằng lúc trước, nhưng vẫn còn một chút tiền có thể dùng được.”
“Thế sao?” Vân Thư không một chút khách khí nào: “Phương gia thì tôi tin đó, tuy là có chút sa sút nhưng vẫn còn chút của cải, nhưng bây giờ nhà mấy người cũng có chút chiều chuộng em gái cô hơn đó. Chân của cô phế rồi, nhảy múa cũng không nhảy được nữa, địa vị bây giờ ở nhà cũng không giống khi trước, tôi thấy thay vì dùng tiền vào những chuyện như thế này, hay là vẫn nên giữ lại cho bản thân đi. Vả lại cô nói cô, nếu như mua quà rồi, Phương gia lại thấy không đáng, không cho cô thanh toán thì chẳng phải những ngày sau này phải hứng gió Tây Bắc mà sống hay sao? Hay là cô muốn lợi dụng Kiến Thành nhà chúng tôi trả tiền cho cô.”
Vân Thư nói liền một mạch, hoàn toàn gieo cho cô một hiểu biết mới. Cho cô hét to sung sướng, hét to một cách hạnh phúc.
Phương Thanh Liên vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ cô ta thật sự không thể nhịn được nữa. “Bác gái, cháu kính trọng bác, vậy nên nói chuyện vẫn luôn rất tôn kính, nhưng những lời này của bác thật sự làm cháu tổn thương rồi.”
Cho dù Phương gia có tụt dốc như thế nào, cháu cũng vẫn còn tiền để dùng, cũng không tốt bằng Nam gia, nhà mẹ Nam Khuê một đồng tiền cũng không có, còn muốn đào tiền từ Lục gia, cô ta thì sao? Cô thì dùng cái gì để mua quà?”