"Gì chứ?"
"Cô và tổng Giám đốc Phong có quan hệ." Thượng Quan Lệ nghiêm túc nói: "Trong giới showbiz, tình cảm không phải là chuyện riêng tư, cho dù cô lựa chọn ở bên cạnh ai thì sẽ đều trở thành chủ đề bàn tán của xã hội, cho dù đối tượng của cô là người đàn ông hay là phụ nữ này thì cũng không tránh khỏi..."
"Sẽ có hàng trăm hàng ngàn chó săn luôn luôn nhắm vào cô, mãi cho đến khi hai người chia tay hoặc giải nghệ..."
Mạn Nhu hơi sửng sốt, nghe Thượng Quan Lệ nói tiếp:
"Tôi đã tận mắt thấy chuyện này." Cô xoay người dịch lại gần Mạn Nhu hơn: "Tôi từng có một cô bạn rất thân, cô ấy là thành viên của một nhóm nhạc thần tượng, nhiệt tình, xinh đẹp và tài năng, nhưng cô ấy đã yêu một nhạc sĩ sau nhiều lần hợp tác, hai người đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể nào thoát nổi phóng viên..."
"Tình cảm của họ ngày càng bị những lời đồn vô căn cứ đó mạnh mẽ phá tan."
"Cuối cùng, cô ấy chọn cách uống thuốc ngủ tự sát vào ngày kỷ niệm mười năm thành lập."
Dư luận thật sự rất đáng sợ...
Sau khi Mạn Nhu nghe xong thì tâm trạng rất nặng nề, nàng rất xúc động về chuyện này, có đôi khi quá được chú ý cũng sẽ đủ để phá hủy một ngôi sao.
"Nhưng mà, Phong Miên khác với những người khác, nếu cô ấy dám để cô vào Đại Thiên, chẳng khác nào tuyên bố với chúng tôi thân phận đặc biệt của cô, những sóng gió phía sau cô ấy nhất định sẽ xử lý tốt."
"Tôi cũng nghĩ vậy..." Nụ cười của Mạn Nhu càng thêm ngọt ngào.
"Yên tâm đi, Đại Thiên đoàn kết hơn cô tưởng tượng, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ giúp một tay."
Mạn Nhu không nghĩ đến sự sâu xa trong lời nói của Thượng Quan Lệ, chỉ là cảm thấy Phong Miên quản lý rất tốt, Đại Thiên trở thành một nơi bình yên trong giới showbiz đầy sóng gió này.
Đôi lúc Phong Miên sẽ nhìn về phía Mạn Nhu, sánh mắt sâu như biển và ấm ấp nồng nàn.
Mạn Nhu và Thượng Quan Lệ nói chuyện rất hợp, cộng thêm tâm trạng hôm nay rất tốt nên đã uống nhiều hơn vài chén, lúc Phong Miên ngẩng đầu nhìn nàng thì nàng đã gục đầu trên quầy bar bất tỉnh.
Phong Miên đi thẳng đến chỗ Mạn Nhu, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tự nhiên ôm lấy bả vai nàng: "Uống nhiều quá rồi."
Hình ảnh đó...
Tất cả mọi người đều nhìn thấy!
Sau này bọn họ phải đối xử với đàn em vừa ký hợp đồng này tốt một chút mới được, sau lưng cô ấy vậy mà lại là BOSS lớn đó!
Phong Miên thấy nàng say đến nỗi không đứng nổi, bế nàng lên trước mặt mọi người, rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Động tác của cô đặc biệt dịu dàng hệt như là đang ôm bảo bối quý giá nhất.
"Mọi người có cảm thấy hôm nay tổng Giám đốc rất khác không..."
"Không chỉ lên sân khấu biểu diễn gây ngạc nhiên, còn phát cẩu lương cho mọi người!"
Xem ra quan hệ giữa hai người họ không hề bình thường, đây chính là lần đầu tiên Phong Miên chủ động gần gũi nữ nghệ sĩ!
Mọi người đều nhận ra Phong Miên đối xử đặc biết với Mạn Nhu, nhưng cũng không nghĩ nàng là một bình hoa, dù sao vụ scandal ở Paris lần trước mọi người đều biết, hoàn toàn là vì có năng lực mới được Phong Miên để mắt đến.
Nghệ sĩ ở Đại Thiên đều rất khuôn phép, chuyện không liên quan đến mình thì tốt nhất là không nên nói lung tung, nếu không... hậu quả khôn lường.
Phong Miên ôm Mạn Nhu mãi đến khi vào trong biệt thự.
"Miên..." Môi đỏ của nàng gọi một tiếng, cánh tay vòng lấy eo của cô.
"Còn muốn uống à?" Giọng nói của cô có vài phần ý cười bất đắc dĩ, cô biết đêm nay Mạn Nhu quá thả lòng mới có thể cho phép bản thân uống đến say mềm, nhưng mà cô cũng khó thấy được khoảnh khắc thả lỏng như vậy của nàng.
Cô trông chừng nàng, để nàng có thể thoải mái một lần.
Đã lâu lắm rồi Mạn Nhu không bỏ qua những lời đồn bên ngoài, vứt bỏ những nghi ngờ, cùng một số người chung chí hướng ngồi cùng nhau.
"Đã nói em nên ký hợp đồng với Đại Thiên từ sớm."
Mạn Nhu nhắm mắt, cọ cọ về phía trước, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không, nếu như không có hôm nay em sẽ không biết bây giờ em hạnh phúc cỡ nào, sẽ không đặt những điều quan trọng nhất sau cùng.
Cảm nhận được hành động nhỏ trong lòng mình, Phong Miên nhìn nàng chăm chú, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn bay..."
"Em muốn ôm chị thêm một chút nữa, không thì..., phải cả tuần không được gặp chị." nàng vùi đầu vào ngực Phong Miên, lẩm bẩm.
Phong Miên ừ một tiếng, nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm chặt nàng, một lúc lâu sau, Mạn Nhu nghẹn ngào nói: "Em chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của em có thể trở nên tốt đẹp như vậy, tất cả đều là nhờ có chị, em sẽ quý trọng chị, trân trọng nhà của chúng ta."
Phong Miên yên lặng vỗ vỗ lưng nàng, an ủi tâm trạng của nàng, cô hiểu, nhìn thì Mạn Nhu rất mạnh mẽ, nhưng vì sự mạnh mẽ này nên nàng mới cần sự cưng chiều của cô.
"Chị càng đáng để em trân trọng..."
"Em nghĩ chúng ta không cần phải chứng minh cho đối phương thấy gì cả, bởi vì bây giờ người ở bên cạnh chị là em, vậy đủ rồi."
Nước mắt Mạn Nhu chảy dài trên gò má, Phong Miên luôn bảo vệ cho nàng, cho dù trong giới có phức tạp bao nhiêu, cũng mặc kệ con đường này gian khổ thế nào, chỉ cần có cô thì Mạn Nhu nhất định sẽ có động lực để bước tiếp, thành công của nàng chỉ nở rộ vì một mình cô.
Có lẽ sẽ không có ai hiểu được sự cố gắng này của nàng, cũng không hiểu được sự khó khăn của việc này.
Cũng không ai có thể hiểu nổi chuyện Phong Miên vì nàng mà tình nguyện giấu đi thân phận tổng giám đốc, làm người đại diện của nàng.
Tình yêu chân chính là như vậy, đối phương vui vẻ hạnh phúc mới là động lực lớn nhất để bản thân không ngừng cố gắng.
Sự tình nguyện này cũng không cần phải đổi lại bất kỳ lợi ích gì, chỉ bời vì yêu.