Cô không đưa ra bất kỳ câu trả lời chính xác nào nên đã dẫn đến sự bàn luận xôn xao của những người ngoại giới.
"Nghệ sĩ Trương Y Lâm của Long Đằng đột nhiên tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, chúng ta có thể cho rằng chuyện này có liên quan đến sự việc ngoài ý muốn ở buổi lễ trao giải không?"
"Lúc nhận lời phỏng vấn, trạng thái Trương Y Lâm rất mệt mỏi, dường như có ý trốn tránh phóng viên."
"Mấy bộ phim cô ấy đóng được chiếu hôm trước cũng nhận được phản ứng không tệ, cuối năm có triển vọng tiến sâu hơn để nhận giải diễn viên nữ xuất sắc. Vậy mà lúc này lại tuyên bố rút lui đúng là khiến người khác khó mà tưởng tượng được, lẽ nào cô ấy đã mua antifan để đạp đổ người của Mạn Nhu?"
"Trong đêm buổi lễ trao giải đó, mặc dù Mạn Nhu bị thương nhưng vẫn cố gắng kiên trì gắng gượng đến phút cuối, cô ấy cũng không công khai nói muốn truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai..."
Mặc dù Trương Y Lâm đã lộ mặt nhưng cô ta lại không hề xin lỗi Mạn Nhu thì cái này có tính là gì?
Mạn Nhu thấy cô có ý đồ muốn gọi điện thoại liền nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: "Bỏ đi, kiểu người giống như Trương Y Lâm để cô ta rút lui khỏi giới giải trí cũng đã đủ khiến cô ta đau khổ rồi... Còn chuyện xin lỗi, em cũng không bắt buộc."
"Không phải xin lỗi thật tâm thật lòng thì em cũng không muốn. Chúng ta không cần phải lãng phí thời gian với kiểu người này, Miên..."
Nghe Mạn Nhu nói như vậy, thực sự cô cũng không có cách nào từ chối.
"Được, tất cả đều nghe em." Cô từ sô-pha đứng lên rồi nằm xuống bên cạnh Mạn Nhu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: "Chị lo lắng cho em..."
Mạn Nhu nghiêng người, thoải mái làm ổ trong lòng cô, nhẹ nhàng giúp Phong Miên xoa bóp cánh tay: "Cũng như vậy, em cũng lo lắng cho chị, không những phải xử lý chuyện công ty mà còn phải làm người đại diện bảo vệ em, về nhà còn phải chăm sóc em nữa... Chị nghỉ ngơi cho khỏe một chút đi có được không?"
Cô kéo Mạn Nhu sát vào lòng mình hơn một chút, sau đó tựa cằm vào hõm vai nàng, nhắm mắt lại.
"Em có được người đại diện lợi hại nhất thế giới này nên em không sợ gì hết, cũng không để những thủ đoạn lừa bịp hèn hạ này trong lòng, cho nên... chị cũng chuyên tâm làm việc, nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm phí thời gian vào những chuyện này nữa nhé."
"... Ừm."
Từ sau khi bị thương về nhà, Phong Miên không cho nàng làm bắt cứ việc gì, vừa lúc Mạn Nhu nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt vài hôm.
Chị Hy biết Mạn Nhu được Phong Miên chăm sóc cẩn thận nên cũng yên tâm đi khắp nơi gϊếŧ thời gian, ví dụ như đến văn phòng Trần Viễn thăm dò.
Đúng lúc cô đến trước cửa văn phòng Trần Viễn thì nghe được âm thanh cãi vã kịch liệt truyền ra từ bên trong, nói đúng hơn là Trần Viễn đang nổi giận với nhân viên nữ nào đó.
"Được rồi đó, suýt nữa thì..." Chị Hy không nhịn được nữa, đẩy cửa đi vào thấy nhân viên nữ kia vẫn đang khóc thì đưa khăn giấy cho cô ấy rồi nói với Trần Viễn: "Có những lúc quả thật công việc rất quan trọng cho nên anh đừng giữ mãi không buông chuyện này, mau để cô ấy đi giải quyết đi!"
Nhân viên nữ cảm kích nhìn chị Hy.
Chị Hy ho một tiếng, thấp giọng nói: "Còn không đi!"
Trần Viễn xoay người, không ngăn cản, đợi sau khi nữ nhân viên kia lau nước mắt rồi rời đi, chị Hy mới giật mình phát hiện dường như mình đã quản quá nhiều, vì thế ngượng ngùng cười: "Tôi cũng thường xuyên phạm sai lầm, nếu như Mạn Nhu cũng nghiêm khắc giống anh thì chắc tôi đã sớm từ chức rồi."
"Ai mà chẳng có lúc phạm phải sai lầm, anh cũng đừng quá tức giận."
Trần Viễn bất đắc dĩ nhìn cô: "... Đó là vì bà chủ biết, nếu như cô đến chỗ nghệ nhân khác sẽ bị mắng rất thảm."
"Không cần phải nói thẳng thế chứ!" Chị Hy than thở, cái bụng 'ùng ục' kêu lên: "Anh làm việc đi, tôi đi ăn cơm đây."
"Đợi đã!" Trần Viễn gọi cô lại sau đó mặc thêm áo khoác: "Cùng đi đi."
Cùng đi?
Chị Hy chớp chớp mắt, mặc dù trước kia bọn họ đã từng ăn cơm cùng nhau nhưng bầu không khí hôm nay lại giống như lần đầu tiên, hơn nữa còn là lúc Trần Viễn đứng trước cửa, soái khí cười mỉm nhìn cô, cô cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình điên cuồng đập mạnh.
"Muốn ăn gì?" Trần Viễn vừa quét thẻ ấn thang máy vừa hỏi chị Hy.
Nụ cười đó, cộng thêm...
Lúc này, một đám nhân viên đi ngang qua đứng cùng thang máy, chị Hy nhìn khoảng cách giữa mình và Trần Viễn, theo bản năng tự ti muốn đứng dịch sang bên cạnh.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, bả vai cô bị Trần Viễn ôm lấy rồi cô được anh đưa vào thang máy.
Sau đó đám nhân viên cùng nhau đi vào, chị Hy bị người khác va phải nên lại càng cách ngực Trần Viễn gần hơn, cô kích động lại căng thẳng cúi thấp đầu. Đây có tính là ôm gián tiếp không?!
Nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trần Viễn xa hơn một chút.
Ngẩng đầu lên, thấy Trần Viễn vì không muốn người khác đẩy vào cô nên đã dùng cánh tay chống lên tạo ra một khoảng cách để chị Hy có thể đứng thoải mái hơn.
"Thực ra không cần đâu, tôi..."
Chị Hy mấp máy miệng, lại cảm thấy có phải mình đã tự mình đa tình rồi không, anh ấy cũng chỉ làm hành vi thân sĩ mà thôi.
Chi Hy vẫn luôn cúi đầu nên không thấy được người đàn ông trước mặt khi nghiêng đầu đi đã mỉm cười.
Cánh cửa thang máy lại lần nữa mở ra, đám nhân viên đều đã ra khỏi thang máy, chị Hy đột nhiên có chút nản lòng, nếu như chen nhau đứng trong thang máy mãi thì tốt biết bao...
"Nếu như cô vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn gì thì để tôi quyết định nhé." Trần Viễn nói với chị Hy, thấy cô không phản đối, mở cửa xe: "Lên xe đi."
Chị Hy gạt phăng nhưng suy nghĩ vớ vẩn không đáng có đó ra khỏi đầu rồi lên xe.
Chỉ là khi cô nhìn thấy xe đỗ dưới khu chung cư nhà Trần Viễn thì ngây người: "Chúng ta đi đâu ăn vậy?" Cô nhớ gần đây không có nhà hàng mà.
"Nhà tôi."
Trần Viễn nói rồi lấy chìa khóa ra, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác của chị Hy.
Hai người đến nhà anh ta, ăn tối?
Mặt chị Hy nóng như lửa đốt, dựa vào sự hiểu biết của cô về Trần Viễn thì anh không phải kiểu người tùy tiện đưa phụ nữ về nhà ăn cơm. Chị Hy chậm chạp theo sau Trần Viễn, khi vào cửa nhìn thấy căn phòng bừa bộn thì giật mình.
Sắc mặt Trần Viễn cũng không được tự nhiên lắm, khẽ ho một tiếng: "Mấy ngày nay công ty nhiều việc quá nên cũng chưa có thời gian dọn dẹp..."
"Vậy để tôi giúp anh thu dọn, tôi không giỏi nấu ăn lắm." Chị Hy không dám nhìn vào mắt Trần Viễn, cúi đầu nói.
"Được, tôi đi đặt cơm."
Chị Hy giật mình nhìn Trần Viễn đi vào phòng bếp, sau đó liền nghe thấy tiếng rửa rau, thái rau truyền ra.
Tình trạng của bọn họ bây giờ có phải rất giống một đôi tình nhân không?
Mặc dù bên ngoài bọn họ có quan hệ vị hôn phu, hôn thê nhưng ở với nhau như thế này vẫn khiến chị Hy cảm thấy vô cùng trân trọng, cô sợ sau khi mở miệng thì đến cả bạn bè cũng không thể làm cho nên vẫn không dám đi bước đó trước.
Tình trạng bây giờ cũng không tệ...
"A!"
Khi chị Hy đang dọn bàn trà thì nghe thấy trong phòng bếp truyền tới tiếng kêu của Trần Viễn, cô nhanh chóng chạy vào: "Làm sao vậy?"
Trần Viễn thái rau không cẩn thận làm vỡ cái bát, anh thấy chị Hy lo lắng chạy vào như vậy, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng ngẩng đầu: "Không có gì..."