Nghe thấy Trần Viễn nói như vậy, tâm trạng buồn bực ban đầu của chị Hy khôi phục trong nháy mắt, cô chậm rãi nói: "Được, em chuẩn bị một chút rồi ra ngoài tìm anh."
"Ăn cơm xong về nhà anh..."
"Biết rồi." Chị Hy đỏ mặt cúp điện thoại.
Mạn Nhu ở bên cạnh thử chiếc váy công sở kia, nhìn thấy chị Hy lúc thì tức giận lúc thì cười: "Mau đi đi, đừng để Trần Viễn phải đợi."
Mạn Nhu có dáng người đẹp, da trắng, mặc quần áo gì cũng rất đẹp, chỉ là chị Hy nhìn nàng nghi ngờ hỏi: "Thật sự muốn mặc cái này đi?"
"Ừ, em rất thích." Mạn Nhu cười nói.
"Vậy trước tiên chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch đưa em đi Đại Thiên." Chị Hy nhanh nhẹn thu dọn đồ vật: "Đi thôi."
Phong Miên không nói Mạn Nhu phải dùng phương thức khác để xuất hiện, nói cách khác nàng sẽ mặc chiếc váy công sở này xuất hiện... Đến lúc đó chắc rằng Tăng Giai Ninh sẽ kiêu căng chế giễu nàng rồi, Mạn Nhu rất muốn nhìn thấy dáng vẻ thất bại mất mát sau khi quá kiêu căng của cô ta.
Hoa Tịnh che mặt, cúi đầu. Đây cũng không phải lần đầu tiên Tăng Giai Ninh đánh cô ta, quay phim không thuận lợi hoặc sau khi uống quá nhiều, Tăng Giai Ninh luôn luôn dùng nhiều phương pháp làm nhục cô ta, Hoa Tịnh áp chế tức giận và hận thù trong lòng, ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ làm sao đây?"
Cách dạ tiệc chỉ còn mấy giờ, vấn đề tạo hình cho Tăng Giai Ninh thì dễ xử lý, chính là nếu như cô ta không thể bình tĩnh sau cơn tức này, có thể sẽ đánh nhau với Mạn Nhu ngay trong buổi dạ tiệc...
"Cô gọi điện thoại cho Phong Miên! Nói chuyện này cho cô ta biết, bảo cô ta đưa Mạn Nhu đến xin lỗi tôi!"
Tăng Giai Ninh liếc nhìn đánh giá cô ta một cái, cảm thấy nói cũng đúng, cho dù Phong Miên nhận điện thoại của Hoa Tịnh, nhưng độ tin cậy cũng không cao, không bằng tự cô gọi.
"Tổng giám đốc, Tăng Giai Ninh gọi ngài, nhận không?" Đúng lúc Rich tiếp được cuộc điện thoại này trong phòng thư ký.
Phong Miên nghĩ một chút rồi nói: "Nhận."
Sau khi Tăng Giai Ninh nghe thấy giọng nói của Phong Miên, cảm thấy vô cùng mừng rỡ, giọng điệu lập tức nhẹ nhàng hơn: "Tổng giám đốc Phong..."
"Chuyện gì?" Giọng nói của Phong Miên vô cùng lạnh lùng.
"Chiều nay khi tôi đi tạo mẫu, thế mà Mạn Nhu chủ động đánh tôi! Tôi cảm thấy bây giờ cô là quản lý của cô ấy, hẳn nên cho tôi một lời giải thích?"
Rich nghe thấy lời như vậy, cảm thấy hôm nay thật sự Tăng Giai Ninh không mang theo não, vậy mà gọi điện thoại cho tổng giám đốc Phong nói cái này.
Nghe thấy tên của Thượng Quan Lệ, trong lòng Tăng Giai Ninh xoắn chặt, lời nói của Phong Miên có thâm ý khác, cô ta bị Mạn Nhu đánh một phát tát đã tố cáo với Phong Miên, nhưng Thượng Quan Lệ bị thương đến như vậy cũng không tố cáo cô ta.
Tăng Giai Ninh còn chưa xả được giận đã bị Phong Miên trả lời như vậy, tức giận càng tăng cao, quẳng di động sang một bên, quát lớn với Hoa Tịnh: "Còn không lái xe, muốn nhìn tôi đến trễ sao?"
Hoa Tịnh tủi nhục cúi đầu, ở trước mặt Tăng Giai Ninh quản lý như cô ta sống không bằng một con chó, lúc này trong lòng cô ta cũng có chút chờ mong Mạn Nhu có thể đè áp danh tiếng của Tăng Giai Ninh, như vậy cô ta mới cảm thấy vui sướng.
...
Phong Miên được mời trở thành khách quý đặc biệt của giải thưởng Kim Phượng, Mạn Nhu không trực tiếp đi đến Đại Thiên mà đi thăm hỏi Thượng Quan Lệ, sao đó Phong Miên sẽ đến đón nàng, cùng đi dạ tiệc.
"Cô thật sự đánh cô ta sao?"
Trong giới này, loại chuyện như thế này lan truyền nhanh nhất.
"Cô ta vừa mở miệng đã ép tôi phải đánh cô ta." Mạn Nhu ngồi cạnh giường Thượng Quan Lệ: "Lần này là cô ta ra tay trước, tôi là tự vệ."
Quản lý của Thượng Quan Lệ ở bên cạnh bổ sung một câu: "Vừa rồi cô ta còn làm một chuyện là gọi điện thoại đến văn phòng của tổng giám đốc Phong tố cáo... Kết quả, tổng giám đốc Phong căn bản không để ý đến cô ta!"
Mạn Nhu và Thượng Quan Lệ liếc nhìn nhau một cái, quả thật Phong Miên sẽ làm được loại chuyện này.
"Bây giờ trên mạng đều là tin tức so sánh cô với Tăng Giai Ninh, trong dạ tiệc đêm nay, cô nhất định phải đề phòng cô ta."
"Tôi đã sớm quen bị người ta mang đi so sánh rồi, cô yên tâm tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa, Miên sẽ bảo vệ tôi." Mạn Nhu cười cầm tay Thượng Quan Lệ: "Bây giờ cô quan trọng nhất là phải chăm sóc tốt cho thân thể."
Thượng Quan Lệ nhìn thấy Mạn Nhu hạnh phúc như vậy, đương nhiên cũng vui vẻ thay cô ấy, nhưng cô vẫn luôn có một dự cảm, đêm nay dường như Phong Miên chuẩn bị làm một số chuyện khiến cả giới diễn xuất khiếp sợ.
"Cô ta thật lòng với cô, khi cô ta chụp ảnh chung với ngôi sao nữ khác đều duy trì động tác và khoảng cách của một người thân sĩ." Thượng Quan Lệ ngẩng đầu, xem phát sóng trực tiếp hiện trường của giải thưởng Kim Phượng trên màn hình.
Trên màn hình, sắc mặt Phong Miên luôn luôn bình tĩnh kín đáo, nhìn không ra vui buồn, ảnh chụp chung cũng rất phối hợp, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách.
Mạn Nhu đã sớm chú ý đến...
Trước kia Thượng Quan Lệ cũng lo lắng Phong Miên đối xử không tốt với Mạn Nhu, bây giờ xem ra, thật sự là cô lo lắng quá rồi.
Trong thời gian các cô nói chuyện, Phong Miên đã chạy từ lễ trao giải đến đón Mạn Nhu rồi.
Mạn Nhu cúp điện thoại, lại nói vài câu với Thượng Quan Lệ, Thượng Quan lệ cười thúc giục cô: "Mau đi đi, chiến thắng lần này!"
Phong Miên mặc một bộ vest nữ xanh lam đậm, lái một chiếc xe đua màu xám bạc, ở dưới lầu chờ Mạn Nhu, từ sau khi tuyên bố trở thành quản lý của nàng, cô ta đều lái xe rất khoa trương, không thể nghi ngờ là muốn phát tín hiệu với mọi người bên ngoài, để những người giở trò lén lút chơi xấu cách xa Mạn Nhu một chút.
Cô nhìn thấy Mạn Nhu đến liền xuống xe vòng sang bên cạnh, mở cửa xe giúp Mạn Nhu.
Vừa mới nhìn vào, màu sắc trang phục của hai người bọn họ cũng không xứng đâu, nhưng hoa văn tối màu trên quần áo lại giống nhau, tâm tư của cô vẫn rất luôn tinh tế...
"Hôm nay, muốn cùng đeo nhẫn cưới không?" Cô ta vừa lái xe vừa nói.
"Có thể không?" Mạn Nhu liếc mắt nhìn cô, lại cúi đầu nhìn nhẫn tại ngón giữa tay mình: "Các fan hâm mộ đã sớm biết em được thương hiệu nhẫn cưới này tài trợ, nhưng em chưa từng đeo nó xuất hiện cùng chị."
"Chiếc nhẫn cưới này làm rất khéo léo, nếu như không tháo xuống nhìn bên trong nhẫn thì sẽ không nhìn ra."
Mạn Nhu nhoẻn miệng cười, trong mắt thấm đầy ngọt ngào: "Vậy thì cùng đeo."
Khi Phong Miên dừng xe chờ đèn đỏ tại giao lộ, nghiêng người khẽ hôn Mạn Nhu một cái: "Vừa rồi khi chị ở tại lễ trao giải, vẫn luôn nghĩ đến em, sau này chị hi vọng chị tham gia bất kỳ lễ trao giải nào cũng sẽ có em ở bên cạnh."
"Vậy em có nên phát hành một đĩa nhạc nào đó không?" Mạn Nhu hoạt bát hỏi.
"Có thể cân nhắc."
Chỉ cần Mạn Nhu muốn làm, cô sẽ giành tất cả tài nguyên giúp nàng.
Mạn Nhu không nói gì nữa, việc nàng muốn làm còn rất nhiều, điều kiện tiên quyết là, nàng phải có đầy đủ năng lực tương xứng.
"Lúc này có phải dạ tiệc đã bắt đầu rồi không?"