Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 149: Cho Em Ngạc Nhiên Đặc Biệt



Tăng Giai Ninh trực tiếp chạy vào xe bảo mẫu, vùi đầu vào hai tay khóc lóc, vậy mà cô ta thua Mạn Nhu?

Mà Hoa Tịnh thì ngồi ở ghế cạnh tài xế, kỳ lạ chính là, cô ta không cảm thấy tức giận mà còn đang mừng thầm, vì Mạn Nhu thắng Tăng Giai Ninh.

"Tôi muốn gϊếŧ cô ta! Tôi không nhẫn nhịn được cục tức này!"

Tăng Giai Ninh điên cuồng hô lên.

Hoa Tịnh im lặng nổ máy, cô ta cũng không cho rằng Tăng Giai Ninh còn có cơ hội báo thù, bởi vì những gì vừa xảy ra trong dạ tiệc, Phong Miên vừa gọi điện thoại, toàn bộ Đại Thiên bắt đầu hành động, Tăng Giai Ninh đã không được Đại Thiên nâng đỡ.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô ta bị đóng băng.

Hơn nữa còn có rất nhiều chuyện mà căn bản cô ta không ngờ đến đang chờ mình.

...

Sau khi nhìn thấy hành vi ăn dấm kia của Phong Miên, Mạn Nhu thay một bộ váy dài màu xanh lam ở phòng nghỉ.


"Tiểu sư muội, bị quản lý nói sao?"

"Chẳng lẽ sau này cũng không thể mặc bộ lễ phục kia? Đây chính là limited đó, không mặc thật quá lãng phí..."

Mọi người bắt đầu trêu đùa Mạn Nhu, Phong Miên trực tiếp kéo nàng đến cạnh mình, làm như vậy ai còn dám nói tiếp chứ?

Dạ tiệc vẫn đang được tiến hành, mượn ánh đèn, Mạn Nhu quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, mà đúng lúc cô cũng quay đầu nhìn nàng... Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn hai người bọn họ.

Loại ánh mắt tràn đầy tin tưởng và yêu thương kia khiến nhịp tim Mạn Nhu đập nhanh hơn.

"Đêm nay, còn một sự ngạc nhiên đặc biệt..."

"Cái gì?" Mạn Nhu nghi ngờ mở lớn hai mắt.

"Đạo diễn nổi tiếng giới điện ảnh Henry. Kentsch mời em trở thành nữ chính trong một bộ phim điện ảnh của ông ta, đây cũng là lần đầu tiên ông ta dùng nữ ngôi sao Châu Á..."


Henry.Kentsch?

Mạn Nhu kinh ngạc không nói lên lời, đây quả thật là một niềm vui cực lớn.

"Lúc trước chị đưa tư liệu của em cho đoàn làm phim, rất nhanh đã nhận được hồi âm của đạo diễn Henry." Phong Miên cầm ly Champagne đưa cho Mạn Nhu: "Cũng đáng tiếc vì bộ phim này mà bỏ lỡ bình chọn trao giải ảnh hậu năm nay."

"Còn có cơ hội..." Mạn Nhu mỉm cười nói: "Ai cũng không thể biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, đã có cơ hội tốt, đương nhiên phải tranh thủ."

Phong Miên chạm ly với nàng, khích lệ: "Chỉ mấy tháng, biểu hiện của em đã rất tốt."

"Khi nào vào đoàn?"

"Cuối tuần, chị sẽ đi cùng với em, cùng em đi về phía giới điện ảnh quốc tế."

Đáy mắt Mạn Nhu hơi phiếm hồng, nàng có thể an tâm đặt tay mình vào trong lòng bàn tay cô, mặc kệ có bao nhiêu sóng gió, người này sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, phần chân tình này mới là thứ khó có được nhất.


"Tiểu sư muội, lần trước em song ca bài hát kia với Thượng Quan Lệ rất hay, không biết đêm nay có được mãn tai nghe em đơn ca không?" Sau khi có người nói một câu như vậy, mọi người thi nhau vỗ tay.

Chỉ là, Mạn Nhu vốn không phải là ca sĩ, cộng thêm đêm nay có rất nhiều ca sĩ chuyên nghiệp, Mạn Nhu do dự lắc đầu dịu dàng nói: "Hôm đó em chỉ là góp vui, hát không được hay..."

"Không sao, hát một bài đi!"

"Tiểu sư muội, hát một bài..."

Mạn Nhu khó xử nhìn Phong Miên, hi vọng cô có thể giải vây giúp mình, nhưng Phong Miên không làm như vậy, mà nói: "Mọi người đã muốn nghe em hát như vậy, thì hát đi."

Mạn Nhu bị mọi người ồn ảo cổ vũ khiến không còn cách nào, nhìn Phong Miên một chút, lại có một biện pháp, nàng đứng lên, nhưng lại không buông Phong Miên ra, mà kéo cô cùng đi lên trên sân khấu.
"Oa... Tổng giám đốc Phong cũng biểu diễn?"

"Cho đến bây giờ tôi chưa từng nghe tổng giám đốc Phong hát!"

"Nữ thần có giá trị nhan sắc cao như tổng giám đốc Phong hát sẽ như thế nào?"

Phong Miên đi theo cô gái bên cạnh lên sân khấu, tất cả mọi người đều chú ý đến tình huống bên này, tự động vây quanh sân khấu.

Trong tay Mạn Nhu cầm một chiếc microphone, sau đó đưa cho Phong Miên một chiếc.

Hai người chỉ dùng ánh mắt là có thể hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, nếu Phong Miên không muốn song ca với nàng thì cũng sẽ không đi lên sân khấu, nếu như cô không thích thì nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, từ khi hai người kết hôn đến bây giờ, dường như Mạn Nhu cũng chưa chính thức hỏi, rốt cuộc cô có sở thích gì, sở trường gì...

"Ca hát..." Phong Miên mỉm cười nhận micro trong tay Mạn Nhu, lại đặt ở một bên, cô kéo tay nàng đi đến cạnh đàn dương cầm.
"Đêm nay chị làm nền cho em, vì em đệm nhạc."

"Chị hát không hay sao?"

"Về nhà chị hát cho một mình em nghe..." Phong Miên cười ngồi trên ghế, cô vươn tay rơi trên phím đàn.

Trong tất cả kỹ năng sở trường của cô, đàn dương cầm cũng không phải là giỏi nhất, người ở nơi này đều vô cùng chờ mong, không biết lần diễn tấu này sẽ như thế nào!

Rốt cuộc Phong Miên biết những gì, ai cũng không chắc chắn.

Mọi người nhìn Phong Miên chậm rãi gảy khúc nhạc dạo, Mạn Nhu đúng lúc giơ microphone lên hát... Mặc dù kỹ thuật hát của nàng không phải cực kỳ hoàn mỹ, nhưng thắng ở giọng hát rất có sức hấp dẫn.

Mà từ đầu đến cuối, Phong Miên trình diễn tựa như nước chảy mây trôi cũng khiến cuộc biểu diễn này tuyệt vời lên không ít, nhất là ở phần nhạc dạo, khiến cho người khác kinh ngạc thán phục.
Mạn Nhu cầm microphone, vừa hát vừa mê say nhìn người phụ nữ đệm nhạc cho nàng, nàng đã thấy nhiều bộ dạng lạnh lùng trên thương trường của cô, hôm nay lại càng hiểu rõ cô thêm một chút.

Mạn Nhu hát được một nửa đã quên mình phải tiếp tục hát, Phong Miên dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng tiếp tục, nhưng Mạn Nhu lắc đầu, biểu lộ nàng muốn nghe cô độc tấu.

Dùng biện pháp của nàng, Phong Miên ưu nhã đàn xong một ca khúc, sau đó đứng dậy, cùng Mạn Nhu đi xuống sân khấu.

Mọi người thi nhau vỗ tay reo hò, vì Mạn Nhu đến, bọn họ không chỉ có thể nói chuyện cùng Phong Miên ở khoảng cách gần, còn có cơ hội nhìn thấy cô lên sân khấu biểu diễn, điều này ở trong dạ tiệc cuối năm trước kia, chính là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Phong Miên làm như vậy ngoại trừ cùng theo Mạn Nhu, hơn hết chính là một loại bảo vệ, về sau ở Đại Thiên, sẽ không có ai dám ức hiếp nàng.
Thời điểm dạ tiệc chuẩn bị kết thúc, Mạn Nhu cũng có chút mệt mỏi, một đêm đổi ba bộ trang phục, lại còn lên sân khấu biểu diễn, còn đi giày cao gót cao như vậy đứng mấy giờ...

Phong Miên nhận ra nàng khó chịu, giữ nàng lại, đưa tay lập tức bế nàng lên.

"... Không cần, em có thể tự đi." Mạn Nhu nhỏ giọng nói: "Bên ngoài còn có người đó."

"Chị không thể nhìn em trở về như vậy." Phong Miên trực tiếp trả lời: "Em yên tâm, trừ phi có lệnh của chị, nếu không họ không dám tùy tiện truyền ra bên ngoài."

Ở Đại Thiên, tất cả mọi chuyện đều không chạy thoát khống chế của Phong Miên.

Bao gồm cả ảnh so sánh vừa mới truyền ra ngoài, nếu không có Phong Miên cho phép, ai dám đăng?

Bây giờ Mạn Nhu còn chưa biết chuyện ảnh chụp, nghe thấy Phong Miên nói như vậy liền ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy thì làm phiền quản lý Phong rồi."
Bên kia, Tăng Giai Ninh vừa về đến nhà liền bị một đám người mặc âu phục đen đánh một trận.

Cô ta đến đối phương là ai cũng không thấy rõ đã được đưa vào bệnh viện...

Hoa Tịnh đưa Tăng Giai Ninh trở về cũng không thoát khỏi may mắn, lúc này cô ta quyết định, muốn hoàn toàn rời khỏi Đại Thiên, bán tất cả bí mật của Đại Thiên cho Long Đằng, sau đó sống hạnh phúc với bạn trai của mình.