Lạc Uyển Linh đang muốn khuyên vài câu thì chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của công ty, cô nghe trợ lý nói, vô cùng kinh ngạc: "Tôi..."
"Chị Lạc, giám đốc rất tức giận, bởi vì lần quay "Hậu trường" lần này tạo thành ảnh hưởng xấu cho công ty, ý của ngài ấy là cô về nước nghỉ một thời gian, cho cô nghĩ dài ngày."
"...Cái gì?" Đầu óc Lạc Uyển Linh một mảng trống rỗng, cô không thể ngờ lần này ngài ấy sẽ can thiệp vào: "Tổng giám đốc ở đâu, tôi đi gặp ngài ấy!"
"Không cần đâu, người ấy đã lệnh cho người khác thay cô rồi, lần này cô đã quá đáng rồi, Tổng giám đốc không biết mối quan hệ giữa cô và Dương Vũ, nếu mà biết, sợ sẽ không để cô nghỉ dài ngày đâu, nếu công ty truy cứu trách nhiệm pháp lý, cô hoàn toàn sẽ không có chỗ đứng trong ngành này nữa."
Chỉ trong vài phút, cố gắng phấn đấu bao năm cỉa Lạc Uyển Linh đều mất sạch, thậm chí đến cơ hội gọi điện cầu xin đối phương cũng không có, đã bị phán tử hình.
Giờ mặt mũi cô mất hết, không thể ngẩng đầu lên được, ánh mắt mơ hồ cô ánh lên tia lửa giận: "Lạc Phong, đã kết thúc rồi, chị bị con Mạn Nhu hại thảm rồi."
Cô lợi dụng tài nguyên của công ty để trải đường thảm cho Dương Vũ, bôi xấu Mạn Nhu lại bị tổ đạo diễn coi thường, ảnh hưởng hình ảnh của công ty, cuối cùng Mạn Nhu nổi tiếng nhờ lần quay này, kết quả khiến người ta trở tay không kịp này khiến lãnh đạo không vui, chỉ là... cô ta không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà Mạn Nhu có thể trèo đầu cưỡi cổ cô ta!
"Chị phải về... phải về nước!" Lạc Uyển Linh dường như phát điên, cô ta đi lại trong phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi phải phá hoại Mạn Nhu, lợi dụng cô ta rồi đi lên lần nữa!"
Lạc Uyển Linh xuất thân từ người quản lý, nâng đỡ giúp mấy minh tinh nổi tiếng thì nhậm chức ở nước ngoài, không thể để Mạn Nhu tái xuất được.
"Chị, chị bình tĩnh một chút."
Lạc Phong nhìn Dương Vũ, đi đến cạnh cô ta, thấp giọng khuyên: "Lần này chúng ta lợi dụng Mạn Nhu, đã làm xấu mặt cô ta rồi, cô ta sao có thể đồng ý giúp đỡ chị? Còn nữa, Tiêu Dĩnh là nội gián chúng ta đưa tới cho cô ta."
"Tiêu Dĩnh? Em cảm thấy cô ta còn là người của chúng ta sao?" Lạc Uyển Linh nâng tay, bảo Lạc Phong đừng nói nữa: "Chị đã quyết định rồi, nếu Mạn Nhu đã quay lại, chị sẽ giúp cô ta, vào lúc cô ta nổi tiếng nhất, sẽ hủy hoại cô ta hoàn toàn! Chị phải để tất cả mọi người biết, người nâng đỡ cô ta, là chị!"
Nhưng Dương Vũ ngồi không yên được, nếu thế thì cô ta đi theo Mạn Nhu còn dễ dàng hơn.
"Chị Uyển Linh, giờ chị quá kích động, chúng ta ngồi lại nghĩ kỹ, có lẽ sẽ có cách khác." Một khi Mạn Nhu được công ty nâng đỡ, cô ta sẽ không còn chỗ đứng nữa, cô ta không thể để chuyện này xảy ra.
Tâm tư của Dương Vũ, Lạc Uyển Linh quá hiểu, cô ta hừ lạnh: "Tôi rơi vào bước hôm nay, đều là vì cô, cô đã có Lạc Phong, sẽ trở thành con dâu nhà họ Lạc, còn muốn làm minh tinh đứng đầu gì nữa? Trên thế giới này, làm gì có chuyện hoàn hảo đôi đường."
Cô ta xách túi, mở cửa rời đi.
Dương Vũ nghe thế rất khó chịu, đúng là cô ta có Lạc Phong, nhưng thế thì sao? Đè ép Mạn Nhu, trở thành nữ minh tinh hạng nhất vẫn là ước mơ của cô ta.
"Vũ, em đừng tức giận, chuyện này đẻ về nước rồi nói." Lạc Phong cũng không thể không thỏa hiệp, chậm rãi an ủi Dương Vũ.
Dương Vũ cười, dựa vào Lạc Phong: "Em có thể hiểu, chị Uyển Linh nói đúng, em đã có anh rồi, còn mong gì nữa! Anh biết đấy, vốn dĩ em không quan tâm danh lợi, chỉ quan tâm anh."
"Vũ, em thật quá hiểu lòng người." Lạc Phong vui vẻ ôm Vũ Mịch: "Anh đi mua vé máy bay ngay, chúng ta lập tức về nước, chuẩn bị đính hôn."
Anh ta tưởng mình đã tìm được người phụ nữ toàn tâm toàn ý vì anh ta, hơn nữa người này sẽ không giống như Mạn Nhu, chỉ là Lạc Phong quá chìm đắm vì nụ cười của Dương Vũ, mà không để ý đến ánh mắt âm hiểm của cô ta.
...
Lần này Mạn Nhu được người ta nâng đỡ, nên khi ra sân bay phải cẩn thận để không lộ ra quan hệ giữa nàng và Phong Miên, bọn họ phải đi tách nhau ra.
"Ở sân bay sẽ có fans đợi em, chị về trước, em bây giờ không thể có scandal được."
Mạn Nhu có hơi hổ thẹn, nàng muốn công khai đứng cùng cô, dù gì nàng cũng là vợ cô! Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu, Phong Miên trân trọng cục diện này.
Thế là Mạn Nhu cười dịu dàng, nhẹ nhàng ôm Phong Miên: "Ngày chúng ta công khai kết hôn không còn xa nữa, em chỉ muốn để cả thế giới biết chúng ta là vợ chồng."
Phong Miên ôm eo nàng, hôn một nụ hôn chiều chuộng, ánh mắt như sao sáng mà nhìn gương mặt Mạn Nhu: "Gặp em ở nhà nhé."
Nàng rất đẹp, cô chỉ muốn nói cho cả thế giới biết, nhưng cô biết cái đẹp của nàng là thuộc về sân khấu, hơn nữa, rồi nàng sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng thế giới, cô sẽ vì ngày đó mà cố gắng cùng nàng, chờ đợi cùng Mạn Nhu...
Diễn xuất của Mạn Nhu mọi người đều đã chứng kiến, lượng fans ngày càng gia tăng, quan trọng nhất là, nàng trở thành người phát ngôn của LKU, bao nhiêu minh tinh mở ước còn không được...
Rất nhiều người nói Mạn Nhu may mắn, nhưng khi xem nàng diễn, mọi người đều biết diễn xuất của nàng đã bị vùi dập quá lâu.
Khi Mạn Nhu che đậy kín mít, cùng chị Hy và Tiêu Dĩnh vừa đi ra sân bay, đã bị fans nhận ra.
"Mạn Nhu, ký tên cho tôi với!"
"Mạn Nhu, anh thích em..."
Tiếng hét rất lớn, khung cảnh khoa trương như thế này, làm khóe mắt chị Hy hơi đỏ, Tiêu Dĩnh cũng rất xúc động, những fans này là sự khẳng định tốt nhất cho Mạn Nhu.
Vệ sĩ mà Phong Miên thuê cho nàng ở bên cạnh nói: "Cô Mạn, xử lý thế nào đây?"
Thực ra Mạn Nhu có thể đi bên khu VIP, nhưng nàng không làm vậy.
"Bọn họ ra đây đợi tôi, là vì ủng hộ tôi, tôi không thể làm họ tổn thương được." Mạn Nhu nói, rồi tháo mũ và kính đen xuống, đi gần hơn đến fans.
Nhan sắc nàng không giảm đi chút nào so với khi trang điểm lộng lẫy, mà lúc cười lên càng thêm ấm áp hơn, nàng đón lấy giấy và bút của fans trước mặt kiên nhẫn ký tên.
"Mọi người chú ý an toàn, không được chen lấn." Chị Hy ở bên cạnh nói.
Chỉ là thời gian có hạn, bọn cô phải lên máy bay, chị Hy chỉ đành nói với fans: "Máy bay sắp cất cánh rồi, những fans chưa được ký tên đợi lần sau nhé, còn rất nhiều cơ hội, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ Mạn Nhu..."