Nhìn vào đôi mắt sâu sắc của cô, gương mặt mang nét cười nhàn nhạt, đi tới ôm lấy cô: "Cảm ơn, ở đây cũng có công lao của chị."
"Có thể cống hiến công sức cho vợ là vinh hạnh của chị." Phong Miên hôn nhẹ lên cái trán mịn màng của nàng, giọng nói đầy tư tính quanh quẩn bên tai nàng: "Đại Thiên sớm đã chuẩn bị xong hợp đồng và phòng nghỉ ngơi, chỉ chờ một nữ chủ nhân nữa thôi."
Nếu như Mạn Nhu ký hợp đồng với Đại Thiên, vậy nàng có thể nhận được nhiều hơn mong đợi rất nhiều.
"Còn nhớ những gì em đã nói chứ? Em muốn dựa vào chính mình, bây giờ em vẫn chưa có đủ sức mạnh nắm tay của chị và đứng bên cạnh chị, nên... hãy cho em chút thời gian, em sẽ cho tất cả mọi người biết người phụ nữ của chị là em."
"Em càng mạnh mẽ chị lại càng thương em, chị tôn trọng quyết định của em, nhưng bất cứ lúc nào chị đều là chỗ dựa vững chắc nhất của em."
Là cô tiếc bản thân mình không gặp Mạn Nhu sớm hơn, như vậy nàng đã không cần phải vất vả như ngày hôm nay.
Chính vì thế, Mạn Nhu mới càng đáng nhận được sự quý trọng từ cô.
Mạn Nhu vòng qua em cô: "Trong sinh mệnh của em có chị, thật tốt..."
"Hôm nay đi đến công ty có mệt không?" Cô ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, lòng thoáng đau xót: "Hay là đi tắm rửa một chút để giảm bớt mệt mỏi."
Nói xong, cô ôm Mạn Nhu đi vào nhà tắm.
Hai má Mạn Nhu ửng hồng, khe khẽ "Ừ" một tiếng.
...
So với tình hình của Mạn Nhu, tiếng tăm của Dương Vũ xuống dốc không phanh, thậm chí ngay cả nhân viên của giải trí Huy Hoàng cũng đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, Dương Vũ nhân cơ hội này đã xin nghỉ một thời gian ở nhà nghỉ ngơi, lại ở trong bóng tối cử trợ lý đi điều tra danh sách giám khảo, cuối cùng bị cô phát hiện, có một vị giám khảo là phó đạo diễn của một bộ phim mà cô ta đã từng tham gia, lúc đó ông ta luôn có ý định xấu với cô, còn nói qua một số ám thị mờ ám.
"Vũ, hay là cứ nói chuyện với Lạc tổng, vẫn còn có cách khác, việc này em không nhất định phải tự mình đi." Trợ lý khuyên, không muốn Dương Vũ phải đi đến bước đường này.
"Tôi có cái gì để nói với anh ta? Anh ta bây giờ căn bản không thể bảo vệ được tôi, nếu như bỏ qua cơ hội này, tôi sẽ mất đi tất cả!" Dương Vũ hung hăng nắm chặt tay, cô ta không thể đặt cược tất cả ở Lạc Phong, một khi chiếc thuyền này lật, cô ta sẽ mất hết tất cả.
Thậm chí còn phải nhìn Mạn Nhu lại một lần nữa nổi tiếng, mà cô chỉ cố thể tạm biệt cái giới nghệ sĩ này.
Trợ lý không có cách nào, chỉ có thể làm theo ý của Dương Vũ, rất nhanh bên kia đã trả lời, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất là muốn cùng với Dương Vũ ra khỏi thành phố một chuyến.
Trợ lý cau mày bực bội: "Ông ta tuyệt đối không có ý tốt."
Dương Vũ nghiến răng: "Nói với ông ấy, tôi sẽ đến sân bay đúng giờ."
"Em vẫn đang mang thai, nếu như ông ta thật sự... Vũ, em suy nghĩ lại đi." Trợ lý cố gắng khuyên cô ta.
"Em đã không còn đường lui nữa rồi, em không thể thất bại." Dương Vũ hít một hơi thật sâu: "Nhất là không thể thua Mạn Nhu."
Trợ lý thấy cô ta kiên trì như vậy, chỉ có thể làm theo ý cô ta: "Đến lúc đó chị lén lút đi theo em phòng ngừa bất trắc."
Điều này hoàn toàn là kế hoạch của một mình Dương Vũ, Lạc Phong không biết tí gì về việc cô ta đang có một kế hoạch dơ bẩn như vậy, anh ta cũng không biết mình sẽ bị phản bội một cách triệt để như vậy, mọi chuyện anh ta làm với Mạn Nhu cũng sẽ theo loại phương thức này mà báo ứng lên người anh ta.
Trong lúc Dương Vũ chuẩn bị đi gặp vị giám khảo kia, Lạc Uyển Linh đã xong việc với công ty bên kia và đã trở về, vừa gặp được Lạc Phong, liền hỏi thăm tình hình của công ty, Lạc Phong trả lời tất cả câu hỏi.
"Không ngờ được nhân khí của Mạn Nhu tăng nhanh như vậy, bây giờ cô ấy ở đâu?" Lạc Uyển Linh rất vội, cô phải trong thời gian nhanh nhất không chế được Mạn Nhu.
"Em không biết..." Lạc Phong lắc đầu: "Sau khi cô ấy đổi nơi ở thì vẫn luôn không cho công ty biết nơi ở của mình."
"Cái gì?" Lạc Uyển Linh rất ngạc nhiên: "Lập tức đi điều ra! Ngay cả loại thông tin cơ bản này mà cũng không biết, sớm muộn cũng bị nghệ sĩ đạp lên đầu."
Cô ta rất tức giận với câu trả lời thiếu chuyên nghiệp của Lạc Phong, sáng sớm ngày thứ hai liền gọi Lạc Phong và Tiêu Dĩnh đến công ty mở cuộc họp, còn có bộ phận quan hệ và giám đốc bộ phận lên kế hoạch của công ty.
Xem ra, đích thực Lạc Uyển Linh là vì Mạn Nhu mà dày công lên kế hoạch, nhưng Tiêu Dĩnh phát hiện trên thực tế cô ta là xem Mạn Nhu như một quân cờ, lúc giúp đỡ Mạn Nhu cũng khống chế tốc độ phát triển của Mạn Nhu.
Trên PPT đang trình chiếu kế hoạch làm việc năm sau của Mạn Nhu, trên cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi, công việc mỗi quý đều rõ ràng, từ phim điện ảnh của đạo diễn danh tiếng đến bộ phim truyền hình đang ăn khách, tăng thêm vô số đại diện quảng cáo, nếu như những việc này đều được nhận, có thể khiến sự nổi tiếng của Mạn Nhu tăng lên đáng kể, Lạc Phong có chút kinh ngạc, không ngờ Mạn Nhu được nhiều thương hiệu quảng cáo nhìn trúng như vậy, thù lao của những quảng cáo này vượt xa Dương Vũ.
Tiêu Dĩnh chỉ nghe Lạc Uyển Linh nói, cũng không đưa ra bằng chứng. Một tuần trước, Mạn Nhu đã nhận được lời mời của ba công ty giải trí, thực lực của mỗi công ty đều giỏi hơn giải trí Huy Hoàng, chỉ cần Mạn Nhu muốn đi, bất cứ lúc nào đều có thể.
Lạc Uyển Linh ở trong phòng hội nghị nghênh ngang kiêu ngạo nói: "Tôi có lòng tin có thể khiến Mạn Nhu thành nữ minh tinh tuyến đầu trong nước, nhưng trước tiên cô ấy phải là nghệ sĩ dưới tay tôi."
Tiêu Dĩnh vẫn không có ý kiến gì, sau khi hội nghị kết thíc, cô nhận được danh sách công việc, hạng mục cuối cùng là tối nay đúng 7h phải đưa Mạn Nhu tham dự tiệc mừng công mà giải trí Huy Hoàng chuẩn bị cho cô, đồng thời cũng là tiệc rượu nhận chức của của Lạc Uyển Linh.
Cô ấy trong thời gian ngắn nhất đã tìm thấy Mạn Nhu, đem tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc họp nói với cô ấy.
"Lạc Uyển Linh đã chuẩn bị đầy đủ chị nghĩ cô ta nhất định sẽ trở thành người đại diện của em."
"Quả nhiên..." Mạn Nhu kéo tay Tiêu Dĩnh: "Những ngày này, vất vả cho chị rồi."
Tiêu Dĩnh lắc đầu, kiên định nhìn Mạn Nhu nói: "Không đâu, đi theo em chị học được rất nhiều thứ, cho dù sau này không được làm người quản lý cho em, chị cũng sẽ vẫn quan tâm đến tình hình của em, chờ một ngày nào đó em lại trở thành Ảnh hậu Kim Vũ."
Tiêu Dĩnh hiểu rất rõ, với bản lĩnh bây giờ của Mạn Nhu xứng đáng với một người quản lý xuất sắc hơn, mà cô chỉ có thể đi với Mạn Nhu đến bước đường này.
Tiêu Dĩnh rất vui vì mình đã không nhẹ dạ, tin theo sự sắp xếp của Dương Vũ mà đứng ở phía đối đầu Mạn Nhu, cũng rất vui, có thể chứng kiến bước trở lại đầu tiên của Mạn Nhu.
Mạn Nhu không vì thông tin này mà làm rối thế trận. Cô đi đến nhà hàng đã hẹn với Phong Miên, lúc ăn cơm thuận tiện nói với anh chuyện này.
"Em đã có kế hoạch chưa?" Phong Miên nhìn nàng.
"Vâng, em sẽ không để bọn họ đạt được một cách dễ dàng, muốn làm người đại diện của em, cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh không." Mạn Nhu rất nắm chắc.
"Được, vậy liền mạnh tay mà làm."
Cô cưng chiều nhìn Mạn Nhu, người phụ nữ của cô rất có bản lĩnh, cô đương nhiên vì nàng mà kiêu ngạo, nhưng cô sẽ không để mặc nàng.