Ngay thời điểm Lễ chúc mừng đang được tổ chức, Dương Vũ đi máy bay, chạy tới bên ngoài một tòa khách sạn 5 sao.
Cô ta mặc quần dài màu đỏ, áo khoác trắng xen lẫn hồng, đeo kính đẩy cửa đi vào.
Vừa vào gian phòng, liền bị vị phó đạo diễn họ Lâm kia ôm một cái ôm đầy cõi lòng, anh ta vội vã không nhịn nổi cọ tới cọ lui trên mặt Dương Vũ, tay cũng không an phận di chuyển khắp trên người cô.
"Tiểu bảo bối của tôi... tôi đợi em rất lâu rồi."
"A!... Anh chờ chút đã, tôi đi tắm trước đã, đừng nóng vội mà." Dương Vũ ỡm ờ đẩy anh ta ra, đi vào phòng tắm, trước tiên mặc áo ngủ của mình, dù sao trong bụng cô còn có đứa con của Lạc Phong, cô còn chưa chuẩn bị từ bỏ thân phận vị hôn thê của Lạc Phong, cho nên không thể mất đi lá bài tẩy này.
Ngoài cửa vang lên tiếng huýt sáo của người đàn ông, cô nhìn khuôn mặt tinh xảo của mình trong gương: "Dương Vũ, mày nhất định phải kiên nhẫn, đẩy Mạn Nhu đi, không thể để con tiện nhân kia thắng mày!"
Ba giờ sau, Dương Vũ mặc quần áo vào.
Người đần ông tựa hồ còn chưa hết hứng, ngăn cản cô ta: "Trời đã muộn như vậy, sáng mai chúng ta cùng trở lại! Lưu lại tán gẫu một chút..."
Anh ta cũng thật là lòng tham không đáy.
Dương Vũ nhẫn nhịn căm ghét trong lòng, chậm rãi đẩy tay anh ta ra: "Nếu như anh cùng tôi xuất hiện ở sân bay, sẽ khiến người ta hoài nghi, vừa rồi anh còn chưa hài lòng sao?" Đầu ngón tay của cô ta ở trước ngực anh ta vẽ vòng tròn: "Chỉ cần anh có thể giúp tôi đoạt được giải Ảnh hậu Kim Vũ, còn sợ sau này không có cơ hội sao?"
Giọng điệu mê người cùng khuôn mặt của cô ta khiến phó đạo diễn Lâm si ngốc gật đầu: "Được! Tôi nhất định giúp em, thế nhưng, em cũng không được quên tôi..."
Sau khi Dương Vũ đi ra khỏi phòng, cả người đều lạnh lẽo, cô ta cũng không biết tại sao mình lại đi đến một bước này, đều là do Mạn Nhu!
Trong mắt cô ta thiêu đốt phẫn nộ cùng sự thù hận, sau khi bước nhanh ra khỏi cửa khách sạn, bước lên xe cửa trợ lý.
"Đi thôi, trở lại quá muộn sẽ bị Lạc Phong hoài nghi." Cô ta đã nắm bắt được thời gian của Lạc Phong, xác định sẽ không bị anh ta phát hiện cô không ở nhà trọ.
"Sắc mặt cô trắng bệch, có muốn trước tiên đi bệnh viện xem qua không?" Trợ lý uyển chuyển hỏi.
"Không cần." Dương Vũ khoát tay áo một cái, đổi một bộ biểu hiện lạnh lùng: "Tôi tuyệt đối sẽ không thua."
Cô ta muốn giải Ảnh hậu Kim Vũ cũng phải có Lạc Phong.
Chỉ cần cô ta có thể nắm giữ quy tắc của vòng tròn này, bất luận người nào đều không thể vượt qua cô, bao gồm cả Mạn Nhu!
Nàng mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang bận rộn vì nàng ở dưới ánh đèn bàn một chút.
Trước mặt Phong Miên bày ra toàn bộ các văn kiện của nhãn hàng và đoàn phim có lời mời với Mạn Nhu, bất luận là thù lao nhiều hay ít, Phong Miên đều cẩn thận xem qua, sau khi phân tích kỹ ưu khuyết điểm của các lời mời thì phân ra thật tốt.
"Có chị ở bên cạnh em, em rất an tâm, thế nhưng... Đã muộn như vậy, ngày mai lại xem tiếp, được không?" Mạn Nhu lo lắng thân thể của cô, đi tới nắm bờ vai cô: "Tuy rằng dáng vẻ làm việc của chị rất mê người, nhưng em thật sự không nỡ lòng để chị thức đêm vì em!"
"Không có chuyện gi, chị đang rảnh rỗi không chịu được." Phong Miên cho nàng một ánh mắt an tâm, tay nhẹ nhàng kéo Mạn Nhu ôm vào trong ngực: "Hơn nữa vì em, chị nhất định phải nhìn kỹ rõ ràng."
Chuyện này đối với việc Mạn Nhu phục xuất vô cùng quan trọng, ưu thế hiện tại của nàng hết sức rõ ràng, cần thừa thắng xông lên.
Dưới ánh đèn bàn, sườn mặt của cô lộ ra phần kiên quyết.
"Miên, đừng vì em mà khổ cực như thế, em sẽ đau lòng." Mạn Nhu nâng mặt cô lên, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu: "Nếu như em ở đây không làm trở ngại chị thì em muốn ở cùng chị."
"...Được." Người đẹo trong ngực, Phong Miên hít sâu một hơi mới nhịn xuống kích đông muốn ôm Mạn Nhu rời khỏi bàn.
Chẳng được bao lâu, Mạn Nhu cũng đã dựa vào lồng ngực của cô mà ngủ.
Nhìn nàng ngủ say sưa, Phong Miên từ trên bàn lấy ra một phần văn kiện, là một bộ phim phóng sự của đạo diễn Lý Hải.
Bộ phim phóng sự này chỉ tốn thời gian quay chụp ngắn, hơn nữa diễn viên có ý định tham diễn đều là diễn viên thực lực, Mạn Nhu hiện tại trở thành người đại diện của LKU, cần gấp càng nhiều tác phẩm có phản hồi tốt, lựa chọn đề tài phim phóng sự ít người xem tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng có thể đặt một cơ sở vô cùng tốt vì sự phát triển sau này của nàng.
Con đường diễn viên rất rộng, có kỹ năng biểu diễn tốt sẽ là ưu thế lớn nhất của cô so với các nữ diễn viên khác.
Một khi đánh cược thắng, sự nghiệp minh tinh của Mạn Nhu khó có thể dự đoán được, cô khẽ mỉm cười, giơ tay tắt đèn, ôm Mạn Nhu đi về phía phòng ngủ, cô sẽ giúp người con gái này có được tất cả, nàng cũng đáng giá để cô làm như thế.
Ngày hôm sau, Phong Miên đem quyết định của cô nói cho Mạn Nhu.
"Phim phóng sự?" Mạn Nhu trừng mắt nhìn, cười gật đầu: "Được, em quay."
"Em không muốn cẩn thận hỏi nguyên nhân sao?" Phong Miên nhìn nàng, giống như khó có thể tưởng tượng được cô gái này lại tin tưởng cô như thế.
"Đây là chị lựa chọn tỉ mỉ cho em, đương nhiên em muốn quay, hơn nữa còn sẽ hết sức chăm chú mà quay nó!"
Mạn Nhu làm nũng ôm cổ cô ta, mở miệng hôn lên gương mặt của cô: "Em biết chị là hoàng tử có thể vì em vượt mọi chông gai, em tin tưởng chị vô điều kiện."
Phong Miên ôm nàng lên, tay đặt sau gáy nàng, trong ánh mắt lưu chuyển ánh sang sủng nịnh: "Em có biết hay không, em có thể biến chị thành dã thú."
Nàng ắt giống như tiên tử rơi xuống phàm trần, mọi cử động đều rung động lòng người, hấp dẫn cô.
"Cảm ơn Phong tổng khích lệ, chỉ là hiện tại em đang không có người đại diện, nếu như đột nhiên cùng công ty nói muốn quay phim phóng sự này, Lạc Phong bọn họ nhất định sẽ phản đối."
Hơn nữa với tính cách của Lạc Uyển Linh, khẳng định sẽ mạnh mẽ ngăn cản, thậm chí sẽ bôi đen Mạn Nhu với đạo diễn.
Phong Miên tán thành gật gật đầu: "Chị cũng nghĩ đến điểm này, vì lẽ đó trước tiên giúp em đàm phán, chờ chính thức quyết định, em thông báo cho công ty."
"Chị giúp em đàm phán?" Mạn Nhu trợn to mắt đẹp, nàng không nghĩ tới có một ngày sẽ khiến Phong Miên thay mình đàm phán hợp đồng.
"Không tin năng lực của chị?" Phong Miên cố ý nhướng mày.
Mạn Nhu lập tức gật đầu: "Không! Không phải, em là quá vui vẻ, nếu như chị giúp em đàm phán, khẳng định làm ít mà hiệu quả nhiều... Nhưng mà, em cũng không hy vọng chị vì em mà làm nhiều như vậy."
Tấm lòng của nàng vẫn chưa từng thay đổi.
Giả như nàng là dựa vào sức mạnh của Phong Miên mà tái xuất, hết thảy mọi thứ đều sẽ không chân chính thuộc về nàng.
Nàng muốn làm một diễn viên có thực lực, mà không phải như Dương Vũ làm bình hoa.
"Chị hiểu rõ ý của em, em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của chị, để chị vì em lập công một lần, làm một người đại diện đặc biệt, có thể không?"
Chân thành của cô đánh động Mạn Nhu, Mạn Nhu duỗi hai tay ôm chặt lấy cô: "Có thể gả cho chị, đời trước của em nhất định là một nữ anh hùng!"