"Không cần quan tâm đến bọn họ, chỉ cần người tổ chức mời em, thì em tự có cách xuất hiện ở đó, bọn họ làm như vậy chính là tự làm mất mặt mình."
"Chị Hy, chị nghe đến đạo diễn Lý Hải không?"
"Nghe rồi, anh ta không phải đang quay phim tài liệu hay sao? Mạn Nhu, em không phải là muốn hợp tác với anh ta chứ?" Chị Hy ngạc nhiên, này không phải là phong cách của Mạn Nhu, cô cho rằng Mạn Nhu sẽ chọn mấy bộ phim cung đình cổ trang gì đó.
"Em chuẩn bị đóng bộ "Điệp Ảnh"." Mạn Nhu ôn nhu mỉm cười: "Là Phong Miên giúp em chọn đó."
"Vậy thì quay đi, dù sao mắt nhìn của chị ta người bình thương không so sánh kịp." Có Phong Miên sau lưng giúp Mạn Nhu bài mưu tính kế, chị Hy cũng thấy an tâm nhiều hơn.
Nhưng mà vấn đề lại đến, cho dù mọi người đều muốn quay nhưng công ty chưa chắc đã đồng ý, hiện tại Dương Vũ đang có ý cơ hội lấy được giải Ảnh hậu, bọn họ có nhiều sự lựa chọn người khác tốt hơn là chọn lại Mạn Nhu.
"Hay là chị tìm người theo dõi Dương Vũ, tìm xem chứng cứ chính xác cô ta dùng thủ đoạn gì? Chị cảm thấy chuyện này có vẻ không được trong sạch lắm, nếu như không phải sau lưng giở thủ đoạn thì làm sao lại có tình trạng như bây giờ."
"Tạm thời thì không cần đâu, cô ta nếu thật sự giở thủ đoạn, làm cho người tài giỏi như Lạc Phong thì điều đó càng tốt hơn." Mạn Nhu không nghĩ đến chuyện nhúng tay cũng không có hứng thú biết sau lưng mình Dương Vũ bày ra cái bẫy gì.
Cô ta lợi dụng thủ đoạn không sạch sẽ chiếm được vị trí Ảnh hậu sau này thứ mất đi nhất định sẽ nhiều hơn. Dù sao thì quân bài để lật ngược tình thế vẫn ở trong tay Mạn Nhu.
Mạn Nhu mỉm cười: "Chị ấy hôm nay phải tăng ca, em định sẽ đi đến công ty của chị ấy."
Nàng thay một bộ trang phục mặc thường ngày trên xe, đội mũ lên: "Như thế nào? Như vậy rất là bình thường đi?"
Chị Hy cười trêu chọc Mạn Nhu: "Em với dáng người này cùng khuôn mặt này làm sao có thể xem là người bình thường được, trừ khi em biến thành người vô hình bằng không ngày mai sẽ trở thành nhân vật cho tiêu đề báo giải trí."
"Vậy làm sao bây giờ!" Mạn Nhu có chút uể oải nghĩ muốn tạo một bất ngờ nhưng đột nhiên phát hiện nếu không sớm một ngày công khai mối quan hệ với Phong Miên thì sẽ không có cơ hội quang minh chính đại cùng cô ở chung một chỗ.
"Xe của trợ lý em đã đậu dưới lầu nửa tiếng trước rồi, xe bị hư rồi sao?" Phong Miên trần ngập cảm xúc hỏi.
"Không phải, em ở dưới lầu muốn đi lên nhìn chị, lại sợ người khác nhận ra em lại ảnh hưởng đến chị." Mạn Nhu nhỏ giọng trả lời, tự mình muốn tạo bất ngờ nhưng bị phát hiện ra rồi.
Người phụ nữ đang ngồi ở văn phòng rộng rãi, khuôn mặt nghiêm túc nháy mắt liền giãn mày, đưa tay đóng lại máy tính trên bàn: "Em muốn gặp chị tùy thời tùy lúc đều có thể đến, chị kêu người xuống đón em."
"Công ty chị nhiều nhân viên như vậy không có vấn đề gì chứ?" Mạn Nhu lo lắng hỏi.
"Bà Phong xin chờ một chút."
Phong Miên đứng dậy làm một ly nước trái cây cho vợ. Hình dáng xinh đẹp, lạnh lùng của cô giờ lại dịu dàng đến lạ, vừa trở lại văn phòng Mạn Nhu đã được trợ lý dẫn đến.
"Không thể tin được công ty của chị có cả thang máy bí mật như vậy." Mạn Nhu nhìn kỹ Phong Miên, cố ý nhìn mọi nơi: "Chị không phải vì muốn lưu lại mấy nữ diễn viên, mà thiết kế hẳn một đường đi bí mật như vậy đi?"
"Sao không phải vì em mà đặc biệt chuẩn bị?" Phong Miên cất bước đi đến trước mặt Mạn Nhu, tiến gần bên tai thì thầm: "Bất quá thì chị cũng thật sự thích bộ dạng ghen tuông như vậy của em."
"Ghen?" Mạn Nhu cười phì một tiếng lắc đầu: "Em xác định con đường bí mật của chị chưa từng có người phụ nữ nào bước qua."
"Nói chị nghe làm sao em có thể khẳng định như vậy?" Phong Miên đem nước trái cây đưa cho Mạn Nhu chờ nàng mở miệng.
"Trực giác của phụ nữ." Mạn Nhu mỉm cười nói ra năm chữ, thật thích được đối đãi đặc biệt như thế này, có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương, như vậy cũng đủ cảm thấy hạnh phúc.
Hai người một trái một phải ngồi trên sofa, văn phòng với màu xám trắng làm chủ đạo, bọn họ với bộ dáng như vậy nhìn vào thật giống một bức tranh hài hòa.
"Còn có mấy phần văn kiện muốn xem, em chờ chị một chút." Lúc đi di động lần thứ hai sáng đèn, Phong Miên có lỗi cầm tay Mạn Nhu: "Rất nhanh thôi."
Mạn Nhu cười đáp lại: "Ngay tại nơi này nhìn chị làm việc cũng là một loại hưởng thụ."
Biểu cảm của Mạn Nhu lúc này chính là động lực lớn nhất của Phong Miên.
Phong Miên trở lại bàn làm việc, lúc xử lý văn kiện tràn ngập mị lực, Mạn Nhu nhìn thấy, trái tim liền đập liên hồi.
Qua được vài chục phút, Mạn Nhu liền cảm thấy mệt mỏi, vừa đúng lúc Phong Miên nhìn thấy.
"Em lại đây ." Mạn Nhu khó hiểu nhưng vẫn đi lại chổ cô vừa tới đã bị cô kéo ngồi lên chân. Mặt Mạn Nhu thoáng đỏ muốn đứng dậy nhưng bị Phong Miên cản lại. "Như vậy có thoải mái hơn không, em ngủ một lát đi."
"Miên,..." Mạn Nhu chưa kịp mở lời đã bị Phong Miên hôn đến choáng váng." Ngoan ngủ đi." Mạn Nhu đành ngoan ngoãn ngủ trong lòng cô.
Vào lúc giám đốc bộ phận đi vào văn phòng hướng Phong Miên chuẩn bị báo cáo, ngoài ý muốn thấy được một màn Phong Miên cực kỳ ôn nhu ôm lấy người đẹp ngủ trong lòng mình, mặt còn mang theo tươi cười.
Trời ạ, tổng tài mặt lạnh của công ty cư nhiên lại nở nụ cười như vậy!
Giám đốc bộ phận lúc ấy liền hung hăng tự véo mình một cái, nghi ngờ là mình tự sinh ra ảo giác rồi.
"Báo cáo viết xong rồi?" Phong Miên trong nháy mắt khôi phụ biểu tình lạnh lùng bình thường, không khí văn phòng lúc này như lạnh hơn mười độ.
"Dạ." Giám đốc bộ phận lập tức khẩn trương đứng lên, nơm nớp lo sợ báo cáo.
Lức hắn đi khỏi văn phòng, cả người đều là mơ mơ hồ hồ, người đẹp kia là ai, rõ ràng nhìn thấy quen mắt, Phong tổng của bọ. Họ cho tới bây giờ đều chưa thấy thân mật với người phụ nữ nào như thế, nhưng điều đặc biệt quan trọng là mình không thể hỏi, càng không thể nói cho bất luận người nào.
Chờ Phong Miên làm việc xong trời cũng đã tối rồi, chậm rãi nhẹ nhàng ôm lấy Mạn Nhu: "Bà Phong à, về nhà thôi."
"Hả?" Mạn Nhu mơ màng mở mắt mới phát hiện mình đang bị ôm: "Làm xong rồi sao?"
Mạn Nhu cũng không có ý rời khỏi lồng ngực của người cô, mỗi lần Phong Miên ôm như vậy, đều làm cho mình cảm thấy được cảm giác an toàn.
"Ừ, làm xong rồi." Chỉ có thời điểm đối diện với Mạn Nhu thì giọng nói của Phong Miên mới nhẹ nhàng như vậy: "Tối nay muốn ăn gì?"
"Ăn thức ăn chị nấu." Mạn Nhu tựa vào ngực cô, khuôn mặt hạnh phúc trả lời.
"Được." Phong Miên sủng nịnh lên tiếng, đưa Mạn Nhu lên xe, lái xe rời đi.
Mà bọn họ sau khi rời khỏi, bãi giữ xe liên tiếp xôn xao bàn luận, đều là tiếng của nhân viên công ty vừa tăng ca xong.
"Có phải là xe của Phong tổng vừa đi qua không? Ngài ấy lại bế phụ nữ lên xe."
"Tôi đã nói mà, công ty chúng ta nhiều nữ minh tinh như vậy nhưng Phong tổng đối với tất cả đều giữ khoảng cách, nguyên nhân là do đã có chủ."
"Tuy rằng không nhìn thấy được mặt, nhưng cảm giác được nhất định là một mỹ nữ!"
Mạn Nhu chỉ lộ một bóng lưng cũng đã trở thành nhân vật trong đề tài thật sôi nổi của giải trí Đại Thiên.
Bữa tối dựa theo ý muốn của Mạn Nhu, là Phong Miên tự tay vì nàng làm đồ ăn, lúc cảm nhận được mùi vị thú vị, thường thường phát ra một tiếng ăn ngon, làm cho cô ngồi đối diện tươi cười càng sâu.
"Ăn từ từ, đừng để nghẹn." Cô đưa Mạn Nhu thêm một chén canh, ánh mắt tràn đầy nhu tình: "Liên hoan điện ảnh Kim Vũ sắp khai mạc, tìm được bạn đi cùng thảm đỏ chưa?"
Lấy địa vị của giải trí Đại Thiên trong làng điện ảnh, bất luận một biến động nhỏ nào cũng đều không thoát khỏi tay của Phong Miên, huống hồ chi cô vốn dĩ cũng có mối quan hệ với Mạn Nhu, nên phá lệ quan tâm. Đây là lần đầu tiên Mạn Nhu chính thức biểu diễn sau khi trở lại, đương nhiên là không thể qua loa rồi: "Vẫn chưa, chị Hy nhận được tin nhắn công ty không định để em lên sân khấu, thư mời của ban tổ chức căn bản chưa đến được tay em." Mạn Nhu bình tĩnh nói.
Phong Miên hơi lo lắng một chút, cầm tay Mạn Nhu, cô vô cùng rõ ràng, lễ điện ảnh lần này đối với Mạn Nhu mà nói có ý nghĩa như thế nào.
"Yên tâm giao cho chị." Chỉ nói năm chữ cũng đủ làm tâm trạng Mạn Nhu an ổn.
"Được." Trên thế giới này, Mạn Nhu có thể yên tâm tín nhiệm Phong Miên, đem chính mình tất cả đều giao cho người cô này.
Đã có Phong Miên đi an bày, Mạn Nhu cứ dựa theo cô nói, không cùng Lạc Phong hỏi nửa câu, ở trong mắt bọn họ, Mạn Nhu căn bản không biết nàng cũng được ban tổ chức mời đến.
"Mạn Nhu, cô tính nghĩ ngơi tới khi nào? Công ty cho cô xem mấy bộ phim..." Sáng sớm, Lạc Phong liền đem Mạn Nhu gọi vào công ty.
"Không cần công ty lo lắng, tôi đã chọn tốt rồi." Mạn Nhu cảm thấy được hiện tại chính là thời có tốt nhất, tất cả lực chú ý của bọn họ đều ở việc Dương Vũ đang cạnh tranh giải Ảnh hậu, căn bản sẽ không bận tâm nàng.
"Tuyển xong rồi? Chọn bộ nào?" Lạc Phong bỗng nhiên thấy nghi ngờ, hắn không thấy được Mạn Nhu giống như trước gây khó dễ.
"Phim tài liệu Điệp Ảnh." Mạn Nhu trực tiếp thẳng thắn lấy hợp đồng ra.
Lạc Phong cầm lấy lật xem một chút, có chút nghi ngờ cười: "Hiện tại cô thực sự là đói bụng ăn quàng, không chọn bộ phim dễ tăng người hâm mộ lại chọn một bộ phim tài liệu?"
"Không được sao?" Mạn Nhu hỏi ngược lại: "Bộ phim này tuy rằng thù lao ít một chút, nhưng tôi muốn quay."
Lạc Phong nghe xong lời này đem hợp đồng lật đến tờ cuối cùng, sau đó nói một câu: "Được rồi, công ty chúng ta luôn luôn tôn trọng ý nguyện của diễn viên, chỉ cần cô có thể dưới tình huống không có người đại diện làm cho bọn họ ký tên, tôi không có lý do gì không đồng ý, lãnh đạo cấp cao của công ty cũng sẽ không phản đối."
Hắn xem Mạn Nhu lúc này thật sự hoàn toàn là tự tìm đường chết, quay bộ phim như vậy làm sao có nửa điểm tiền đồ? Đừng nói là làm việc lại, chỉ sợ còn có thể làm cho công ty bồi thường tiền.
Mạn Nhu tiêu hao nhân khí mà nàng ta không dễ dàng tích góp được, đối bọn họ mà nói lại là chuyện tốt.
"Chỉ cần cô nghĩ xong, ký tên rồi sẽ không thể đổi ý nữa, nếu xảy ra chuyện công ty sẽ không che chở cho cô làm." Lạc Phong làm bộ ý tốt nhắc nhở.
"Tôi đương nhiên nghỉ xong rồi, không cần phiền anh lo lắng." Mạn Nhu lời muốn nói cũng đã nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
"Mạn Nhu, cô hiện tại quay đầu lại còn kịp, đừng đem mọi chuyện làm đến đường cùng, tôi sẽ khuyên chị tôi đối với cô thủ hạ lưu tình."
Mạn Nhu không nói gì, dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Lạc Phong: "Tôi không cần thương hại, tôi cảm nhận được tình cảnh hiện tại của anh so với tôi càng thảm hại hơn."
"Mạn Nhu, cô không cần không biết phân biệt, hiện tại tôi nói với cô những lời này đều là nghĩ lại những tình nghĩa trước đây, cô lần lượt khiêu khích chị của tôi, khiêu khích công ty, đối với cô lại có gì lợi ích, chỉ cần cô nhận sai, tôi đáp ứng chuyện cũ sẽ bỏ qua, còn có thể cho cô một cơ hội làm lại." Lạc Phong càng nói càng gấp.
Mạn Nhu chỉ cảm thấy lời hắn nói phi thường buồn cười, rất muốn hỏi một chút bọn họ ở sau lưng mình giở thủ đoạn gì, sẽ không nghĩ tới nếu như sau này sự tình bị lộ sẽ như thế nào sao? Bị Lạc Phong ra vẻ đạo mạo làm cho cảm thấy thật ghê tởm.
"Đem sự việc làm đến tuyệt tình như vậy chỉ có mình tôi thôi sao?" Mạn Nhu dời mắt hỏi Lạc Phong xoay người mở cửa rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của Mạn Nhu kiên quyết cùng kiên định như thế, không chỉ làm cho Lạc Phong có chút may mắn, còn có chút nhận ra rằng cô ấy tựa hồ đã biết bọn họ giấu giếm mọi chuyện.
Mạn Nhu vừa mới rời đi, ngay tại hành lang đụng phải Dương Vũ. Dương Vũ tháo kính râm xuống, chặn đường Mạn Nhu: "Cô mới từ văn phòng Lạc Phong đi ra sao? Sáng sớm đã đến tìm anh ấy, thật đúng là tích cực đó."
"Liên quan gì đến cô." Mạn Nhu đáp trả, tính toán lách người qua Dương Vũ mà rời đi.
"Cô bận việc sao? Không đúng, cô không nhận được thư mời của liên hoàn phim Kim Vũ, lại không có người đại diện giúp cô nói chuyện hợp tác, hiện tại là trên cơ bản cô đến một công việc cũng không có mà làm."
Lời của Dương Vũ đều là những câu mang ý châm chọc: "Tôi khuyên cô đối xử với tôi tốt một chút, có lẽ sau này trước mặt Lạc Phong tôi sẽ nói giúp cô vài lời hay."
Dù Dương Vũ kiêu ngạo nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mạn Nhu, chờ cô ta nói xong, Mạn Nhu lạnh lùng gợi lên khóe môi: "Dựa vào thân thể dành lấy địa vị, thật sự thấy nở mặt nở mày hay sao?"
Dương Vũ lúc đầu ngay ngẩn cả người.
"Tôi không có nhận được thư mời, diễn hay không diễn đều là chuyện của tôi, cô vẫn nên tự quản lý tốt chuyện của mình đi, ở giới giải trí này không điều gì có thể giấu được."
Mạn Nhu nhẹ nhàng đẩy Dương Vũ ra, không bỏ qua bối rối cùng khẩn trương trong mắt của đối phương, chậm rãi rời khỏi giải trí Huy Hoàng.
Dương Vũ bị mấy câu nói đó tức giận cả người phát run, lo lắng Mạn Nhu đã biết cái gì nên trở nên vô cùng khẩn trương nhạy cảm.
Mạn Nhu mới vừa đi đến bãi đỗ xe, một chiếc xe hoa dừng trước mặt, lái xe dĩ nhiên chính là Phong Miên.
"Sao chị lại tới đây?" Mạn Nhu vừa mừng vừa sợ.
"Chị cảm giác được có người đang nhớ chị, cho nên..." Cô vỗ vỗ tay lái: "Hôm nay đến làm tài xế cho em."
Mạn Nhu bĩu môi: "Em lái không nổi chiếc xe hoa như vậy."
"Của chị cũng chính là của em."
Phong Miên nhìn thấy Mạn Nhu mỉm cười, tiếp theo quay đầu xe, giẫm lên chân ga.
Mạn Nhu một mực thưởng thức sườn mặt rất xinh đẹp của Phong Miên khi chuyên chú lái xe, chờ xe dừng ở trung tâm thương mại mới nói: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Đi vào sẽ biết."
Cô tự mình mở cửa xe cho Mạn Nhu, nắm tay nàng đi vào một cửa hàng thời trang xa xỉ: "Phong tổng, quần áo đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi." Nhân viên cửa hàng nhìn đến Phong Miên nắm tay Mạn Nhu vào cửa, rất chuyện nghiệp một chút cũng không có lộ ra biểu tình kinh ngạc, tựa hồ đã sớm nhận ra được Phong Miên, cũng nhận ra được quan hệ của hai người họ: "Chúng ta cùng nhau đến nơi này có sao không?" Mạn Nhu đến gần bên tai cô thấp giọng hỏi.
"Không sao." Phong Miên nghiêng đầu trả lời: "Nơi này Đại Thiên có cổ phần."
Mạn Nhu gật gật đầu vì biết Phong Miên lầm việc luôn luôn toàn diện cẩn thận.
Bọn họ được nhân viên cửa hàng đưa đến nhìn một loạt quần áo được để trong tủ trước mặt, từng tủ chỉ có hai kiện lễ phục, mỗi kiện được thợ khéo léo thiết kế cục kỳ tinh tế vô cùng sang trọng.
"Nhìn thử xem có thích hay không?" Phong Miên vỗ nhẹ bả vai của Mạn Nhu, đồ đó đều là dựa theo ý nguyện của cô mà chọn ra, nhưng cuối cùng quyền quyết định lại phải giao cho bà xã đại nhân.